Chương 2 - Mỗi Lá Thư Là Một Bước Gần Anh Hơn
12
Nghe nói anh rất khó theo đuổi.
Ha.
Hóa ra là thật.
Nhưng không sao.
Tôi là tiểu cường không bao giờ bị đánh bại.
Từ đó tôi bắt đầu công khai theo đuổi anh.
Tôi vẫn mặt dày đứng ở hàng cuối.
Vì anh cũng đứng ở hàng cuối.
Khi xoay người, tôi khẽ nói: “phó bạn học, tôi thích anh.”
Hết giờ thể dục, tôi chạy đến trước mặt anh, nói một câu “tôi thích anh,” rồi cùng bạn thân bỏ chạy.
Có lúc, tôi còn lén nhét vào túi áo anh những mẩu giấy nhỏ.
Tôi nghĩ rồi, viết thư tình làm gì cho dài dòng.
Cứ viết mẩu giấy thôi.
Mỗi mẩu đều ghi “tôi thích anh” lãng mạn biết bao.
Tôi cũng không chỉ nói suông, mà cùng bạn thân ra siêu thị, lần nào cũng mua kem cho anh, rồi mang đến lớp anh.
Không cho anh cơ hội từ chối, đặt xuống là chạy ngay.
13
Tôi định cố gắng trong một tháng.
Nếu sau một tháng mà anh vẫn không đáp lại, tôi sẽ chuyển sang theo đuổi người đứng thứ hai trong lớp.
Người đứng thứ hai là một cô bạn.
Hiền lành, ít nói.
Nhìn qua có vẻ tính tình rất tốt.
Khi đó, tôi sẽ xem cô ấy muốn có bạn thân hay bạn gái.
Gì cũng được.
Kế hoạch là như vậy.
Nhưng Phó Trọng Kinh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giờ thể dục của hai lớp chúng tôi trùng thời gian.
Vì tôi theo đuổi anh lộ liễu đến mức cả hai lớp đều biết, nên mỗi lần không chơi cầu lông, tôi đều đứng bên cổ vũ anh chơi bóng rổ.
14
Nói thật, anh chơi bóng nhìn đẹp trai thật sự.
Cơ bắp săn chắc, không hề yếu đuối chút nào.
Có lẽ nhờ từ nhỏ đã tập luyện nhiều môn thể thao.
Nhưng hôm đó là thứ sáu, mà tối chủ nhật lại có tiết tự học kiểm tra toán.
Vì thế sau khi tập trung, tôi nhờ cán sự toán của lớp kèm thêm cho mình.
Chúng tôi cùng nhau học ở khu rừng nhỏ gần sân bóng.
Khu rừng này ngay sát sân thể thao.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng ồn ào và la hét.
Nhưng tôi và cán sự toán vẫn tiếp tục học bài.
Đùa à.
Học hành mà không tập trung, thì làm sao tiến bộ được.
Nghe tiếng động mà chạy đi hóng, chỉ tổ tâm không tĩnh.
Một chút náo nhiệt cũng không chịu được, thì học hành làm sao nghiêm túc.
15
Kết quả, bạn thân tôi chạy đến báo tin: Phó Trọng Kinh xảy ra chuyện!
Tôi giật mình.
Vội chạy tới, thấy anh đang ôm chân, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.
Anh bị ngã trật chân.
Tôi hoảng hốt.
Không biết phải làm gì, chỉ đứng đó lo lắng.
Thế mà anh ngẩng lên nhìn tôi một cái.
Ánh mắt đó, phải nói sao nhỉ.
Trông anh khá là bực bội.
Nhìn khiến tôi giật thót.
Tôi còn chưa kịp hiểu ánh mắt đó có ý gì.
Thì giáo viên y tế đã mang cáng đến, đặt anh lên cáng.
Giáo viên chủ nhiệm lớp anh cũng tới.
16
Nhìn mọi người chuẩn bị đưa anh đi bệnh viện.
Chủ nhiệm lớp anh nhìn tôi, rồi nhìn Phó Trọng Kinh, nói: “em này, em đi cùng chúng tôi đến bệnh viện được không?”
Tôi vội gật đầu.
Phó Trọng Kinh từ đầu đến cuối không nói một lời.
Tôi cũng chẳng dám thở mạnh.
Xe cứu thương đưa chúng tôi đến bệnh viện.
Rất nhanh, người nhà của anh cũng có mặt.
Tôi đứng như một khúc gỗ, cùng với ba người bạn thường chơi với anh đứng ở một góc.
Bố mẹ anh trông rất trẻ, lịch sự và có văn hóa, còn an ủi giáo viên, nói rằng thật phiền thầy cô quá.
Họ cũng cảm ơn chúng tôi, còn bảo nếu có dịp sẽ mời cả nhóm đến nhà chơi.
Tôi có chút bối rối, không biết phải làm gì.
17
Mẹ anh còn cực kỳ xinh đẹp.
Anh có vài nét giống mẹ.
Sau khi băng bó xong, bác sĩ bảo anh phải nằm viện theo dõi một tuần.
Bố mẹ anh chỉ ở lại khoảng nửa tiếng, nhưng liên tục bận rộn với điện thoại.
Sau đó, còn có vài lãnh đạo nhà trường đến thăm.
Cả hiệu trưởng cũng có mặt.
Lại thêm vài lãnh đạo của bệnh viện.
Tôi bắt đầu thấy mình không nên có mặt ở đây.
Bố mẹ anh cùng mọi người trò chuyện qua lại.
Chủ nhiệm lớp và giáo viên thể dục đứng ở rìa, cười gượng gạo.
Tôi và ba người bạn còn lại ngồi thừ trên ghế sofa ở góc phòng.
Vô tình chạm mắt với anh, tôi nháy mắt trêu anh.
18
Anh có vẻ dịu mặt hơn, giơ cánh tay băng bó lên, lấy điện thoại nhắn tin.
Anh giơ điện thoại về phía tôi, ra hiệu xem.
Nhưng tôi làm gì có điện thoại.
Bố mẹ tôi tịch thu từ lâu rồi.
Một lát sau, chủ nhiệm lớp dẫn chúng tôi về lại trường.
Trên đường về, tôi nghĩ mãi, không hiểu mình chạy đến đó làm gì.
Nhưng lúc đó cũng lo lắng thật.
Hai tiết cuối buổi chiều được nghỉ, trừ nhóm trực nhật, ai cũng có thể về sớm.
Tôi đang thu dọn sách vở thì có người gọi, nói có người tìm tôi.
Nhìn ra, hóa ra là mấy người bạn của Phó Trọng Kinh.
19
Họ hỏi tôi có muốn đến bệnh viện thăm Phó Trọng Kinh không.
Tôi mượn điện thoại gọi cho mẹ, bảo là muốn đi bệnh viện thăm bạn học.
Vừa ra đến cổng trường, đã thấy mẹ tôi cầm theo một giỏ trái cây, còn đưa điện thoại lại cho tôi, nói đúng lúc mẹ cũng cần đến bệnh viện, tiện đi cùng.
Bố mẹ tôi quản tôi rất chặt.
Tôi chơi với ai, đi đâu, làm gì, đều phải báo cáo.
Tôi cũng không dám chống lại.
Đến bệnh viện, mẹ tôi cười bảo sẽ đi thăm bạn, xong việc thì gọi mẹ đến đón.
20
Vào phòng bệnh của Phó Trọng Kinh, gia đình anh cũng ở đó.
Nhưng không phải bố mẹ anh, mà là cô chú.
Thấy chúng tôi đến, họ liền rời đi.
Tôi đặt giỏ trái cây vào một góc phòng.
Cảm giác thật lãng phí, vì phòng này chỗ nào cũng toàn là quà và trái cây, không có chỗ đặt thêm.
Quá ngại ngùng.
Ba người bạn kia hỏi anh vài câu xã giao, rồi ngồi trên ghế sofa chơi game.
Tôi lúng túng hỏi: “còn đau không?”
Anh không trả lời, chỉ chỉ vào chiếc ghế cạnh giường, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.
21
Tôi ngồi xuống.
Anh hỏi: “điện thoại của em đâu?”
“Bị bố mẹ em tịch thu rồi.”
“Giờ thể dục em với cái cậu kia ra khu rừng nhỏ làm gì?”
Hả?
Nghe câu này cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?
Tôi vội giải thích: “bọn em chỉ ra đó học thôi, chẳng làm gì hết.”
Mặt anh lập tức lạnh đi.
“Học gì?”
Tôi sững lại.
Anh đúng là chẳng hiểu đời chút nào.
22
“Tối chủ nhật có kiểm tra toán ngắn, em nhờ cán sự toán của lớp kèm thêm.
Bình thường bài tập nhiều quá, em thấy giờ thể dục rảnh hơn nên tranh thủ.
Giáo viên gia sư của em gần đây bận việc nhà, xin nghỉ, nên em phải tự học là chính.”
Anh nhíu mày, có vẻ khó hiểu: “em học toán olympic à?”
Suýt nữa tôi ngã ngửa.
“Chỉ là nội dung kiểm tra bình thường thôi.”
“Vậy mà cũng cần người kèm à?”
Tôi ngậm miệng, cảm thấy thật nhục nhã.
Anh nói: “em có thể hỏi anh mà.”
Mắt tôi mở to!!
Chẳng phải đây chính là mục đích của tôi sao?
Lại thành công dễ dàng đến vậy?
Tôi vừa định vui mừng thì lập tức nói: “nhưng mà, em cần có người giảng hệ thống, mới dễ hiểu và nắm được, anh hiểu chứ?”
Anh cười nhạt: “có gì mà anh không hiểu?”
Nhìn anh tự tin như thế, tôi càng chắc chắn hơn.
Có anh, người đứng đầu lớp, kèm cặp, tôi không tin mình không vào được thanh hoa hay bắc đại!
23
Phó Trọng Kinh đúng là người tốt.
Không biết bao nhiêu lần tôi đã nghĩ vậy trong lòng.
Lúc đầu anh không biết phải kèm cặp tôi như thế nào.
Tôi đã nói cho anh rất nhiều điểm cần lưu ý, đưa ra nhiều yêu cầu, và anh đều làm theo từng cái một.
Ai mà nói anh lạnh lùng, tôi sẽ phản đối ngay lập tức.
Anh chỉ không giỏi nói chuyện hay kết bạn, nhưng một khi đã thân thiết, anh thật sự tốt với người khác.
Sau khi anh xuất viện, mỗi buổi tự học buổi tối và giờ thể dục, anh đều kèm cặp tôi.
May mắn là giờ thể dục của hai lớp chúng tôi trùng nhau.
Nhà tôi cách trường chỉ mất vài phút đi bộ.
Cuối tuần, tôi lúc thì học ở nhà, lúc thì đến lớp học.
Nếu tôi cần, Phó Trọng Kinh sẽ đến trường kèm cặp tôi vào cuối tuần.
Nhìn xem, tinh thần tận tâm biết bao, tình bạn cảm động biết bao.
24
Tôi là người biết ơn và báo đáp.
Cái gì tốt, tôi đều nghĩ ngay đến Phó Trọng Kinh.
Dù là đồ ăn ngon mẹ tôi nấu, kem tôi mua ở siêu thị, hay một chiếc vòng tay.
Chỉ cần tôi có, chỉ cần đang hot, tôi đều mang cho anh.
Vì tôi đến lớp anh hơi nhiều, nên mỗi lần tôi xuất hiện, cả lớp anh đều cười đầy ẩn ý.
Lúc đầu tôi cũng ngại lắm.
Nhưng đến khi nhìn thấy bảng điểm thi tháng, tôi nhảy vọt 12 hạng.
Lập tức, tôi không thèm để ý đến ánh mắt của bất kỳ ai.
Mọi người đều nghĩ tôi là kiểu “não ngập trong tình yêu”.
Yêu Phó Trọng Kinh đến chết đi sống lại, dù anh đang gãy chân vẫn không rời bỏ.
Nhưng ai mà ngờ được, tôi chỉ muốn anh dạy kèm cho tôi thôi!
Một học sinh trung quốc phải thi đỗ vào đại học danh tiếng mà!
25
Trời ngày càng lạnh hơn.
Hội thao mùa đông cũng đang diễn ra sôi nổi.
Tôi ngồi trong lớp cùng Phó Trọng Kinh.
Tôi dùng điện thoại anh để xem phim, còn anh làm bài thi.
Thi đấu.
Tiếng nhạc từ sân thể thao rất to, khiến lớp học trông càng vắng vẻ.
Nhưng thời gian để tôi xem phim chẳng có nhiều.
Vậy nên tôi tranh thủ từng giây từng phút.
Vì ngồi ngay bên cạnh anh, thấy đoạn nào buồn cười, tôi bật cười lớn, rồi ngả người vào anh.
Anh lập tức đẩy tôi ra: “đừng như vậy.”
“Hả?”
Anh mím môi: “đừng bám lấy tôi thế. em cần có cuộc sống riêng.”
“???”
Anh nghiêm túc nhìn tôi: “tôi không định yêu đương. tôi chỉ coi em như một người bạn tốt.”
Chúng tôi nhìn nhau trong một giây, rồi anh lại nói: “coi như tri kỷ đi. nhưng tôi không định yêu đương. tôi còn chưa thực hiện được lý tưởng của mình.”