Chương 5 - MỘ XUÂN PHONG
Làm người ta không thể nghi ngờ, việc rơi xuống nước có phải là do nàng ta cố ý hay không.
Trên đời này làm sao có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
Nàng cười khanh khách chủ động tiến lên chào hỏi ta.
“Đường tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Cũng được.”
Ta tạm dừng một lát, sau đó bâng quơ nói với nàng.
“Nhưng mà gần đây không biết làm sao, ngoài phòng bay đến một con chim lạ, cả ngày ríu rít không ngừng, có phút ồn ào.”
Ta nhấp ngụm trà, có chút không vui mà kết luận: “Rất phiền!”
Sắc mặt của Ngụy Chiêu Như hơi gượng lại, ánh mắt có chút lạnh lùng mà nhìn ta.
Chớp mắt một cái nàng lại đổi về khuôn mặt hiền lành giả tạo.
Người khác không nhìn kỹ, sẽ không thấy được nét biến hóa trên khuôn mặt nàng ta, thật là một tiểu bạch hoa giỏi giả vờ nhu nhược.
Nguy Chiêu Như chủ động chào hỏi cùng trưởng bối trong Cố phủ, rất ra dáng nữ chủ nhân.
Ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn, chỉ là thiếp thất, ít nhiều cũng nên biết rõ thân phận của mình.
Lúc này trên đài hát diễn vở ‘Lưỡng Tình Tương Duyệt Đích Cố Sự’. Con hát nhẹ nhàng ngân nga: “Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương li.”
*****Nguyện có được trái tim chàng, bạc đầu không rời xa.”
Giai điệu tình ý du dương vang vọng trong sân, khiến người ta không nhịn được mà khao khát, mong chờ.
Không nghĩ rằng những tình yêu đó chỉ là cạm bẫy, không cẩn thận sẽ rơi vào địa ngục trần gian.
Ta quay đầu nhìn người bên cạnh, trong mắt hắn bây giờ chỉ toàn là bóng hình của người khác.
Tâm đã không còn sao còn nghĩ tới bạc đầu, cố tỏ ra tình chàng ý thiếp chỉ khiến người khác buồn nôn.
Nhìn kỹ, ta chẳng khác nào người ngoài.
Có chút mệt mỏi, ta đứng lên quay đầu nói với mọi người: “Ta có chút đau đầu, xin về nghỉ ngơi trước.”
Không đợi họ trả lời, tôi rời bàn với khuôn mặt lạnh lùng.
Những người đó nghĩ gì ta cũng không để ý lắm, vốn cũng không thể tránh khỏi thị phi, chi bằng đừng để ý tới, chuốc thêm phiền não.
Cố Khinh Chu nhận ra ta không vui, cố ý đuổi theo sau.
Đến chỗ không có người, hắn cản ta lại.
Giọng nói có vẻ không vui: “Thanh Lăng, nàng đang làm gì vậy?”
“Hôm nay nàng tùy hứng như vậy, sao có thể hành động như vậy trước mặt nhiều người?”
Ta cũng mỉa mai: “Chàng đến đây chất vất ta, là ra mặt thay cho Ngụy muội muội yếu đuối sao?”
“Hôm nay muội ấy là khách, nàng cũng phải cho muội ấy vài phần mặt mũi chứ?”
Hắn dường như nhận ra giọng điệu của mình có phần gay gắt nên hạ giọng nói: “Cũng may Chiêu Như muội muội không để trong lòng, về sau nàng đừng vô lý như vậy nữa!”
Ta lạnh lùng nói: “Thứ lỗi, ngay từ đầu ta đã không xem nàng ta là khách, chàng muốn thì cứ tự mình tiếp đón vậy.”
Cố Khinh Chu nhíu mày nhìn ta, ngữ khí thất vọng mà nói: “Nàng đã thay đổi.”
“Cố Khinh Chu, rốt cuộc là ta thay đổi hay là chàng thay đổi, chuyện mình không làm được thì đừng nên hứa hẹn, chỉ khiến lòng người thêm chán ghét.”
Nói xong ta lướt qua hắn, cũng không quay đầu nhìn lại mà rời đi.
Buồn cười, rõ ràng hắn mặt dày vô sỉ như vậy, trước kia mắt ta chắc bị mù.
Chẳng lẽ ta hung dữ đến nỗi dọa sợ người khác được sao?
Từ thời điểm hắn tỏ ra thiên vị người khác, đã thấy rõ giữa chúng ta không thể nào quay lại như cũ.
Chuyện hòa ly là sớm muộn, nhưng ta muốn đợi Cố Khinh Chu dùng nghi lễ thiếp thất nghênh Ngụy Chiêu Như vào cửa rồi mới quyết định.
6.
Nạp thiếp cũng không có gì rườm rà, chỉ cần chọn ngày lành tháng tốt, dùng một chiếc kiệu rước vào từ cửa hông là được.
Mẹ chồng cố ý tìm ta bàn bạc việc nạp thiếp một chút, trong mấy ngày tốt, ta chọn ngày gần nhất là được.
Sau khi xong hết mọi việc, cũng đến lúc rảnh rỗi.
Ta cố ý dành chút thời gian để về nhà, khoảnh khắc nhìn thấy phụ mẫu đang hôn nhau, không kìm được mà rơi nước mắt.
Dạo này xảy ra quá nhiều việc, khi đối mặt với người thân, càng thêm uất ức cuối cùng là òa khóc.
Mẫu thân ôm ta vào trong lồng ngực, vỗ về ta giống như khi còn nhỏ, ta cảm thấy đau lòng mà trút hết ra.
Phụ thân im lặng đứng kế bên, không nói gì nhưng khuôn mặt cũng đầy u sầu.