Chương 2 - MỘ XUÂN PHONG

Ta nhớ rõ khi còn nhỏ ta hay ngồi trên đùi phụ thân, ông hỏi ta lớn lên muốn làm cái gì.

 

Khi đó ta còn non nớt, trên mặt vẫn còn nét bụ bẫm, lại luôn tự tin mà hất cằm, ỗ ngực mà kiêu ngạo nói với ông: “Sau này con sẽ làm Y nữ chữa bệnh cứu người.”

 

Ta muốn trở thành người giống phụ thân, đem khả năng của mình cứu giúp những người đau ốm.

 

Năm ta bảy tuổi, Cố lão phu nhân thân thể không được khỏe, mời phụ thân qua xem bệnh.

 

Phu thân kê đơn thuốc điều dưỡng mấy ngày, thân thể đã khỏi bệnh.

 

Một tháng sau nhân dip sinh thần lần thứ 50 của Cố lão phu nhân, Cố phủ sai người đưa thiệp mời.

 

Đúng lúc ta đi thăm phụ mẫu thì bắt gặp gã sai vặt đưa thiệp, sau khi nghe phụ mẫu nói qua, ta liền năn nỉ bọn họ dẫn ta theo cùng.

 

Có lẽ nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của ta, ánh mắt lo lắng của mẫu thân cũng bắt đầu do dự.

 

Cuối cùng bà cũng không đành lòng mà gật đầu đồng ý với ta.

 

Hôm đó Cố phủ khách khứa đầy nhà, ta tò mò mà mở to đôi mắt nhìn khắp nơi, mẫu thân nắm chặt tay ta, sợ ta đi lạc đường.

 

Sau đó, Quản gia dẫn chúng ta đi vào Nội viện gặp Cố lão phu nhân và Cố phu nhân, bọn họ gọi ta.

 

Cố lão phu nhân gương mặt hiền từ mà nhìn ta rồi nói với người bên cạnh: “Xem đi, khuê nữ của Đường thái y cũng thật xinh đẹp, phấn điêu ngọc trác, thật đáng yêu.”

 

Các phu nhân chung quanh sôi nổi bàn luận, Cố lão phu nhân vừa nói xong, bà còn tháo chiếc vòng tay đang đeo trên cổ tay của bà mà đeo vào tay ta.

 

Đối mặt với chuyện lạ như vậy, ta có chút thất lễ mà quay đầu nhìn về phía mẫu thân, chỉ thấy bà nhẹ nhàng gật đầu với ta.

 

Ta hiểu ý mẫu thân nên ngay sau đó dịu dàng mà nói lời cảm ơn với Cố lão phu nhân.

 

Mẫu thân cùng phu nhân các phủ đang trò chuyện chút việc nhà trong Nội viện, Cố phu nhân có lẽ thấy được sự buồn chán của ta, vì thế sia người dẫn Cố gia nhị tiểu thư đến đây, nhờ nàng dẫn ta đi dạo trong phủ.

 

Cố gia nhị tỷ tỷ thật dịu dàng, nàng nắm tay của ta dẫn qua chín hành lang.

 

Chúng ta tới hoa viên của Cố phủ, lúc này đang độ hoa đào nở, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Cố Khinh Chu.

 

Hắn mặc một bộ y phục màu trăng non, trường thân ngọc lập đứng trong sân, bên hông đeo một khối ngọc bội hình mây cát tường, đột nhiên một cơn gió thổi qua, cánh hoa rào rạt bay đầy khắp sân.

 

Một khoảnh khắc đó, hắn tuấn tiếu giống tiên nhân, cảm giác như sẽ biến mất trong nháy mắt.

 

Đúng lúc hắn cũng nhìn thấy chúng tôi đang đứng ở hành lang, Cố nhị tỷ tỷ vui vẻ mà chào hắn.

 

Chỉ thấy hắn nhìn chúng tôi cười dịu dàng, chỉ trong nháy mắt, hoa đào phía sau cũng không còn đẹp bằng.

 

Ta thầm nghĩ, vị Cố gia ca ca này thật sự rất đẹp.

 

Lại không hề nghĩ rằng, lần gặp mặt đó lại trở thành một kiếp nạn trong số mệnh của ta.

 

 

3.

 

Bởi vì phụ thân của ta hằng tháng đều đến Cố phủ để bắt mạch cho Cố lão phu nhân, ta vì thế cũng dần dần quen thuộc với Cố Khinh Chu.

 

Bởi vì tuổi tác còn nhỏ, chúng ta vẫn chưa biết rõ cái gì là nam nữ khác biệt, hắn thấy ta ốm yếu từ nhỏ không có bạn bè, nên có gì ngon ngọt cũng chừa phần cho ta.

 

Rõ ràng chỉ lớn hơn ta có hai tuổi, tính tình lại già dặn hơn tuổi rất nhiều.

 

Năm mười hai tuổi, trong sân gió lớn ta lại ham chơi, bị nhiễm phong hàn, lăn lộn một tháng, bệnh tình cứ tái đi tái lại khiến phụ mẫu đau lòng.

 

Cũng may cuối cùng cũng khỏi hẳn, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể suy nhược ít nhiều nhưng tâm trạng lại rất tốt.

 

Ngày ấy, phụ thân lại đến Cố phủ bắt mạch theo định kỳ, phụ thân vốn không muốn cho ta đi theo nhưng cuối cùng lại chịu thua trước sự bướng bỉnh của ta.

 

Lúc ra cửa, mẫu thân không yên tâm mà dặn dò ta một phen, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

 

Ta vỗ ngực nói với mẫu thân: “Mẫu thân, Lăng nhi đã lớn, biết tự chăm sóc bản thân, người không cần lo lắng.”