Chương 1 - Mộ Xác Sống

Khi tôi nhận được lời mời tham gia một chương trình tạp kỹ về thám hiểm, tất cả mọi người đều mắ/ng tôi thiết lập hình tượng siêu hình, muốn nổi tiếng đến phát đi//ên, còn bảo tôi hãy cách xa thần tượng của họ ra một chút.

Nhưng bọn họ không biết, tôi bẩm sinh đã sở hữu đôi mắt â.m dương.

Và thần tượng của họ hoàn toàn không phải con người.

。 ・: *: ・ ゚ '★ ,。 ・: *: ・ ゚

M.Ộ X//ÁC SỐNG (P1/4) - Series truyện Diệp Đồng (2)

Tác giả: 一碗石榴

Dịch: Mộng không thường

。 ・: *: ・ ゚ '★ ,。 ・: *: ・ ゚

1.

Bởi vì khách mời đã quyết định từ trước bỗng cho leo cây, tổ chương mình mới mời tôi đến.

Chương trình này được phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình.

Thế nên, khi tôi vừa đến hiện trường quay hình thì đã bị dân cư mạng https://truyenne.net/search.

[Người này là ai? Ai mà lại để biết bao nhiêu người phải đợi cô ta nửa tiếng đồng hồ, cũng biết thể hiện quá rồi đó?]

[Nhỏ này rốt cuộc là con gái nuôi của ai thế? Cư//ớp tài nguyên của người khác mà không biết xấu hổ sao? Mau c//út ra ngoài đi! Không ai muốn thấy cô đâu.]

[Con người ta flop rồi thì nhiều trò thật, nhìn cả người cô ta đi, còn tưởng rằng mình là đạo sĩ à?]

Tôi cúi đầu nhìn bộ đạo bào màu xanh đen của mình.

Thì ra dụng ý của tổ chương trình nằm ở đây!

Chương trình tạp kỹ thám hiểm cộng thêm thiết lập nhân vật đạo sĩ, điểm nhấn của chương trình là ở đây rồi.

Được thôi! Ai bảo tôi nhận tiền của người ta chứ!

Tôi lịch sự bắt tay chào hỏi với mấy khách mời còn lại.

Người đầu tiên chính là tiểu bạch hoa Ôn Di đang nổi tiếng trong giới.

Cô ta đá.nh giá tôi từ trên xuống dưới, nhưng chần chừ không đưa tay ra.

“Cô… cô là đạo sĩ?”

“Ừm!”

Tôi gật đầu.

Cô ta lại cười nhạo giễu cợt, dùng tay che đôi môi đỏ mọng yêu kiều kia lại.

“Thời buổi này rồi mà còn có người xây dựng hình tượng kiểu này! Thật sự muốn nổi tiếng đến đi//ên cả rồi.”

Tôi còn chưa kịp phản bác lại thì đã ngửi thấy một mùi quen thuộc.

Tôi cau mày lại, yên lặng quan sát Ôn Di.

Dưới lớp mùi nước hoa nồng nặc của cô ta ẩn giấu một một luồng t//ử khí.

Thời gian người ch*t càng lâu, t//ử khí càng nồng đậm.

Trên người cô ta sực nức mùi nước hoa, trong lúc nhất thời tôi không nhận thức được thời gian t//ử vo.ng của cô ta.

Thú vị đó!

Ôn Di bị tôi nhìn chằm chằm thì tỏ ra mất tự nhiên, cô ta chợt quay người né tránh ánh mắt của tôi.

Trong khung bình luận cũng n//ổ tu.ng.

[Cô ta dùng ánh mắt gì để nhìn chị yêu của tôi vậy?]

[Aaa! Mấy người flop thường hay cọ nhiệt, mau cách xa chị yêu của tôi ra.]

[Ôn Di thật thà ghê! Thật sự đã nói thay lòng chúng tôi.]

Mức độ nổi tiếng của người trong phòng phát sóng càng tăng, tôi bị người ta ch//ửi càng th.ảm h/ại.

Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm cô gái Ôn Di này là chuyện thế nào.

Theo lý mà nói, khi con người ch*t đi, xá//c của họ sẽ dần dần th/ối r.ữa.

Nhưng Ôn Di này, không chỉ không th/ối r.ữa mà mặt mày trông rất sáng sủa phơi phới.

Chẳng lẽ là x//ác sống?

Nhưng sư phụ từng nói, x//ác sống đi ra ngoài, trong phạm vi trăm dặm sẽ không có người sống sót.

2.

Tôi tên Diệp Đồng, bẩm sinh đã sở hữu đôi mắt âm dương.

Kể từ khi h//ồn ph.ách của mẹ tôi tiêu tán đi, tôi đã lên núi làm đạo sĩ.

Sư phụ nói, nếu tôi muốn tiếp tục mối duyên phận kiếp trước với mẹ thì cần phải tích lũy â.m đức.

Thế là nhiều năm sau, tôi xuống núi lần nữa, giúp đỡ những qu.ỷ h//ồn hoàn thành tâm nguyện, để họ sớm ngày được đầu thai kiếp khác.

Người lần này đến là một đứa bé nam chừng bảy tám tuổi, tên là Lý Lạc Lạc.

Phần bụng bị khoét rỗng vắt theo bên ngoài là những dải màu hồng lộn xộn trên dưới, có lẽ trước khi ch*t cậu đã bị người ta lấy n//ội https://truyenne.net/sáng bất chợt trở nên tối mờ.

Một gương mặt trắng bệch phóng to trước mắt tôi, đôi mắt tối đen sâu thăm thẳm đó nhìn thẳng vào tôi.

“Chị ơi, chị sẽ giúp em có đúng không?

Một luồng khí lạnh lẽo xông thẳng vào trên mặt tôi, tôi không nhịn được liền trợn tròn mắt.

Tôi đưa tay chắn trên mặt cậu bé, đẩy cậu ra xa.

“Có chuyện gì từ từ nói, đáng sợ quá đi mất.”

Lạc Lạc bắt đầu kể lại, tôi cũng hiểu được đại khái.

Khi còn sống cậu bé đã lén chạy vào thành phố, muốn mua kem dưỡng thể cho mẹ nhưng lại không đủ tiền trong tay.

Có một chú tốt bụng nói với cậu, có một nơi bán kem dưỡng thể rất rẻ, có thể dẫn cậu đi mua.

Một đứa bé lương thiện đơn thuần gặp phải một kẻ bu//ôn ng.ười lòng dạ nham hiểm, không chỉ bị m//ổ bụng lấy n//ội https://truyenne.net/sinh mạng.

Phải nói rằng, có đôi khi, lòng người còn đáng sợ hơn cả m/a q.uỷ.


Sau khi mua kem dưỡng thể xong, tôi ngồi bên đường ăn bát bún ốc, đang lúc gấp miếng măng chua bỏ vào miệng, một bàn tay nhỏ nhắn có vẻ gi.an á//c bỗng kéo cổ tay tôi.

“Người đẹp, cô đóng vai đạo sĩ thế này trông giống thật đó! Có hứng thú dùng bộ trang phục này tham gia một chương trình tạp kỹ về thám hiểm của chúng tôi không?”

Tôi đứng dậy, vuốt phẳng áo bào trên người.

“Có được không, tôi thật sự là một đạo sĩ đó?”

“Ái chà! Không sao cả! Chỉ cần cô chịu đi, khoản thù lao đảm bảo đủ dày cho cô!”

Vừa nói, chị ta còn gõ ra một chuỗi những con số trước mặt tôi.

Tôi xin thề, tôi chỉ đi vì cái nơi ghi hình vừa vặn là nơi tôi muốn đến thôi.

Ừm! Tuyệt đối không phải vì tiền.

3.

Nghe nói cái thôn miền núi này là thôn qu.ỷ có tiếng ở địa phương.

Nhiều năm trước, trong một đêm đã có rất nhiều thôn dân ch*t đi, mọi người đều sợ hãi nên đã rời khỏi thôn.

Mấy năm nay không biết vì sao lại bắt đầu có người đến ở lại.

Tôi nhìn sơn thôn lượn lờ một màn sương đen, trong lòng chợt có một dự cảm không lành.

Nếu như một mình tôi đi vào thì còn được, nhưng nhiều người thế này, tôi không thể bảo đảm được tất cả bọn họ đều có thể sống sót ra ngoài.

Huống hồ, ở đây còn có Ôn Di.

Tôi vẫn chưa xác định được rốt cuộc cô ta là dạng gì.

Nếu như thật sự là x//ác sống, vậy mục đích của cô ta là gì đây?

Bây giờ tôi vừa phải phối hợp với tổ chương trình hoàn thành ghi hình, vừa phải điều tra tình hình thật sự của Ôn Di này.

Khó khăn thật đó.

Nói hết lời, đạo diễn mới đồng ý cài cắm camera ẩn vào thời điểm â.m khí còn nhạt.

Tổ đạo diễn và các nhân viên quay chụp đều ở lại bên ngoài thôn.

Người vào trong thôn chỉ có ảnh đế Vu Tư Niên, ngôi sao mới nổi Hứa Khố, Ôn Di và tôi.

Vừa nhìn Vu Tư Niên thì biết đây là người quanh năm tập thể hình, cơ ng//ực và cơ bắp cánh tay đều căng như sắp rách cả áo.

Hứa Khố là một chàng thiếu niên tầm hai mươi tuổi, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng băn khoăn của tôi, cậu ta còn vỗ vai tôi an ủi.

“Chị gái, yên tâm đi! Có việc gì chị cứ trốn sau lưng em, em có thể bảo vệ chị.”

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút.

Cậu ta cũng tốt bụng đó chứ!

Ít nhất cũng sẽ không liên lụy tôi nhỉ.

Tôi lấy ra một sợi dây đỏ và một tấm bù.a đưa cho cậu ta.

“Sợi dây đỏ đã được tẩm má//u chó mực, có thể chắn được một vài t.ai h.ọa.”

“Cảm ơn chị.”

Hứa Khố mỉm cười nhận lấy sợi dây đỏ, bỏ vào trong túi.

Tôi lại lấy ra thêm hai sợi lần lượt đưa cho Vu Tư Niên và Ôn Di.

Ôn Di rủ mắt xuống liếc nhìn tôi, hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Vu Tư Niên thì cười khẽ, anh ta vén tay áo lên, để lộ cánh tay săn chắc.

“Tin vào thứ này chẳng bằng tin tưởng anh đây, giữ lại cho mình dùng đi!”

Lúc này cư dân mạng đều đang đi//ên d.ại bình luận tràn màn hình.

[Lấy ra sợi dây r/ác rư.ởi là muốn lôi kéo làm quen với chị Ôn Di của tôi sao? Cũng may là chị yêu thông minh sáng suốt bỏ đi trước đó.]

[Ha ha ha! Ảnh đế nhà tôi là người tỉnh táo, chỉ liếc mắt thôi đã phân biệt được trà xanh rồi, Hứa Khố mau học tập Ảnh đế đi.]

[Còn thật sự cho rằng mình là đạo sĩ chắc? Giả vờ cũng giống thật, một hồi nữa bị d.ọa cho sợ tiểu ra quần.]

Tôi thản nhiên cất đồ đi, người không biết thì không biết sợ mà!

Đến lúc đó, người nào ch*t còn chưa biết.