Chương 2 - Mộ Vũ Tiêu

Một lúc sau, hắn nhấc chăn lên, cười ha hả vẫy tay gọi ta: "Tiêu Tiêu, ta đã làm ấm chăn rồi, mau vào đây!"

 

Chúng ta nằm dưới lớp chăn lạnh lẽo, cứng ngắc như ván sắt, sát lại gần nhau để sưởi ấm.

 

Hai đứa trẻ không có mẫu thân, vừa run rẩy vừa kể cho nhau nghe về mẫu thân của mình.

 

Ta nói về mẫu thân ta, người luôn đối tốt với ta, biết làm món bánh đào mật ngọt ngào, biết búi tóc thật đẹp cho ta, cả việc thêu hoa xinh xắn lên đôi giày nhỏ của ta.

 

Nhưng trong lòng mẫu thân, ta vĩnh viễn không thể so được với ca ca.

 

Ta kéo chăn che lên mặt, nước mắt thấm ướt làm chăn càng thêm lạnh và cứng.

 

Cảm nhận được ta đang run rẩy, Bùi Diễn đưa tay ôm ta vào lòng thật chặt.

 

"Tiêu Tiêu, từ hôm nay trở đi, chúng ta là người thân thiết nhất của nhau. Ta sẽ bảo vệ ngươi. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì không còn gì phải sợ hãi nữa!"

 

Ta dựa vào bờ vai mang mùi bồ kết của hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

 

Hắn áp trán ấm áp lên trán ta, nắm lấy đôi tay lạnh giá của ta trong chăn.

 

Nhiều năm sau, ta vẫn thường xuyên nhớ về đêm hôm ấy.

 

Nhưng bàn tay ấm áp của hắn, ta rốt cuộc không còn được cầm lấy nữa.

 

2

 

Ngày hôm sau, ta còn đang mơ màng trong giấc ngủ thì bị người ta kéo ra khỏi ổ chăn. Cái lạnh buốt của sáng sớm mùa đông thấm vào tận xương, khiến ta tỉnh dậy trong run rẩy.

 

“Ai dà, hôm nay ta được mở rộng tầm mắt rồi, nha đầu bảy tám tuổi cũng biết trèo giường!”

 

Một mụ ma ma kéo dài giọng, cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên, vừa nói vừa lớn tiếng ngay bên tai ta.

 

Bà ta túm lấy tai ta, khiến ta phải đau đớn suy nghĩ xem “trèo giường” nghĩa là gì.

 

“Đáng tiếc trèo nhầm giường, cuối cùng chẳng thành phượng hoàng, mà còn không bằng một con gà!”

 

Theo ánh mắt khinh bỉ của bà ta, ta nhìn thấy Bùi Diễn bị một thái giám giữ chặt hai tay. Hắn không ngừng vùng vẫy, vừa lớn tiếng hét lên vừa đ.ấ.m đá loạn xạ: “Buông nàng ra! Buông nàng ra ngay!”

 

“Sáng sớm tinh mơ, các ngươi đang làm gì vậy?”

 

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ góc hành lang.

 

“Thiên tuế đại nhân!”

 

Tất cả ma ma và thái giám trong phòng đồng loạt quỳ xuống.

 

Người đó là Thôi Hạo, hắn đã giúp chúng ta thoát khỏi tình cảnh này.

 

Nhiều năm sau, hắn vẫn luôn đóng vai trò người bảo vệ như vậy trong cuộc đời ta và Bùi Diễn.

 

Hắn ngồi xuống chiếc ghế thái sư bằng gỗ đỏ, nheo mắt nhấp một ngụm trà, rồi cất giọng nghiêm nghị: “Nhớ kỹ, Khương gia là kẻ thù của các ngươi.”

 

Thái hậu và hoàng hậu đều mang họ Khương, Khương gia quyền lực khuynh đảo cả triều đình.

 

Đương kim Tể tướng là đệ đệ của Thái hậu, đồng thời cũng là phụ thân của Hoàng hậu. Vị Tể tướng ấy có con trai là Thái úy, người nắm giữ binh quyền trong tay, đồng thời là huynh trưởng của Hoàng hậu.

 

Khương gia không chỉ là kẻ thù của ta và Bùi Diễn, mà còn là kẻ thù của Thôi Hạo.

 

Hắn kể cho chúng ta nghe rằng, hắn từng là công tử của một gia tộc danh giá. Hồi đó, hắn, phụ thân của ta và cô cô đều là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau.

 

Nhưng sau này, Thôi gia bị Khương gia vu oan, khiến hắn chỉ mới 13 tuổi đã trở thành nô tài trong cung.

 

Đôi mắt phượng dài và sâu của hắn ánh lên một tia sắc lạnh. Hắn hạ giọng, tiến sát lại gần ta và Bùi Diễn: “Hoàng thượng cũng rất muốn lật đổ Khương gia. Nếu như các ngươi có thể ra sức giúp đỡ, khi đại sự thành, nhị hoàng tử sẽ trở thành Thái tử.”

 

Nghe đến hai chữ “Thái  tử”, ánh mắt Bùi Diễn lập tức sáng rực.

 

Ta thì không còn gì lưu luyến với thế gian này. Việc báo thù xem ra cũng là một lý do hợp lý để tiếp tục sống, nhất là khi điều đó có thể giúp đỡ Bùi Diễn.

 

Vì vậy, khi Thôi Hạo bảo ta đến bên cạnh Hoàng hậu làm mật thám, ta không hề phản đối.

 

Cuối năm tuyết rơi, ta ôm đống quần áo vừa mới giặt xong, mang đến Phượng Nghi Cung.

 

Ngoài sân trong cung, một tiểu công chúa xinh đẹp như ngọc ngà đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, phủi những lớp tuyết đọng xuống phía dưới, hướng về phía Thái Tử ném từng nắm tuyết nhỏ. Tiếng cười như chuông bạc của nàng hòa cùng những quả cầu tuyết rơi ào ào từ trên cây xuống, tạo nên khung cảnh vui nhộn.

 

Cách đó không xa, trong đình, Hoàng Hậu khoác áo choàng lông cáo đỏ đang đứng nhìn cặp hài tử đùa nghịch. Ánh mắt bà ấy chan chứa niềm vui.

 

Nửa năm trước, ta cũng từng giống như vậy, ngồi trên cây đào trong sân nhà mình, hái từng quả đào chín mọng, ném xuống cho ca ca dưới gốc cây.