Chương 1 - Mồ Chôn Kỳ Bí
Anh trai tôi c.h.ế.t trong vụ t.a.i n.ạ.n trên cao tốc. Người ta kể lại khi đến thu xác anh , m.á.u loang đầy mặt đường, nửa cái đầu nát bét.
Mẹ tôi khóc ngất đi mấy lần .
Theo tục lệ làng tôi , đàn ông chưa lập gia đình như anh tôi không được vào từ đường.
Chỉ có thể chôn ở gò hoang mộ.
Mẹ tôi nhất quyết phản đối: "Bân Oa nhà tôi lúc sống chẳng đã chẳng được hưởng phúc thì thôi, c.h.ế.t rồi không thể để nó thành cô hồn vất vưởng được ."
Hôm đưa cô gái về, tôi đặc biệt xem xét kỹ. Cô gái này trông rất đoan trang nhưng quần áo rách rưới, đến lúc c.h.ế.t chẳng có bộ đồ t.ử tế.
Bà mai âm hôn vừa đếm tiền vừa lẩm bẩm: "Nhà các người phúc đức lắm đấy, con bé này vẫn còn trinh, tiếc cái số nó hẩm hiu quá."
"Lên núi cắt cỏ rồi ngã c.h.ế.t đấy".
Ngã c.h.ế.t ư?
Trong lòng tôi nảy sinh nghi hoặc. Lẽ ra trên mặt hay tay chân phải có vết thương mới đúng.
Nhưng da mặt da tay cô gái trắng nõn, không tì vết, chỉ có vòng xanh tím quanh cổ.
Đang định xem kỹ hơn thì mẹ tôi đẩy tôi sang bên.
Bà ấy kéo bà mai âm hôn vào phòng thay hỉ phục cho chị dâu mới.
Thi thể anh trai đã đặt sáu ngày. Tục lệ có câu ' người c.h.ế.t không quá bảy', hôm nay nhất định phải hạ huyệt.
Trước mặt hai người là một cỗ quan tài đỏ chót, loại đỏ rực rỡ đến rợn người , tựa như m.á.u tươi ngâm ủ. Nhìn chiếc quan tài đôi màu đỏ này , dù đang giữa trưa hè oi ả, tôi vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát, sống lưng dựng đứng .
Thất Công - người chuyên lo việc hỷ tang - nói rằng cô dâu chú rể đều c.h.ế.t oan, chỉ có quan tài đỏ mới trấn áp được . Nếu không e rằng sẽ xảy ra đại họa.
Đến khi mẹ và bà mai âm hôn thay quần áo cho chị dâu tôi rồi đưa chị vào quan tài xong, sắc mặt cả hai đều tái nhợt.
Thất Công lẩm bẩm: “Sao lâu thế, suýt nữa là lỡ giờ rồi .” Vừa nói vừa phất tay ra hiệu cho phu khiêng quan tài lên đường.
Nhưng lúc phu khiêng quan tài bắt đầu động thủ, một chuyện kỳ quái đã xảy ra .
Tám thanh niên khỏe mạnh, thử suốt năm sáu phút vẫn không sao nhấc nổi cỗ quan tài. Lúc này không chỉ mẹ , ngay cả những người khiêng quan tài cũng biến sắc.
Người cầm đầu quay sang nói với mẹ tôi : “Chị à , cỗ quan tài này quá tà khí, chúng tôi không dám khiêng nữa.”
Mẹ tôi hết lời khẩn cầu, vừa nói ngon ngọt vừa hứa tăng tiền công mới giữ được phu khiêng ở lại .
Nhưng giữ người lại mà không khiêng nổi quan tài cũng đâu giải quyết được gì? Mẹ tôi đưa ánh mắt cầu cứu về phía Thất Công.
Thất Công đi vòng quanh quan tài, lại áp tai vào thành quan tài nghe ngóng hồi lâu, sắc mặt ông ấy càng lúc càng khó coi.
Đứng dậy, ông ấy liếc bà mai âm hôn một cái ẩn ý nhưng không nói gì. Thất Công vẫy tôi đến gần, bảo ra chuồng gà bắt con trống lớn nhất.
Lại đem theo con d.a.o hàng ngày dùng để mổ gia súc. Tôi vội vàng đi lấy.
Sau khi nhận đồ, Thất Công ghì đầu gà lên thành quan tài đỏ, vung d.a.o c.h.é.m đứt phăng cái đầu. Máu gà b.ắ.n tung tóe khắp quan tài, nhưng lạ thay không một giọt rơi xuống đất.
Xanh Xao
Tất cả đều thấm sâu vào gỗ quan tài, tựa như bị cỗ quan tài nuốt chửng. Khi m.á.u gà đã cạn kiệt, Thất Công hối thúc phu khiêng mau mau động thủ.
Quả nhiên lần này quan tài được nhấc lên dễ dàng. Thấy vậy , tất cả mọi người hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là bà mai âm hôn và mẹ tôi , hai người trông như vừa trút được gánh nặng ngàn cân.
Phần mộ đã được chọn từ lâu, được khoanh vùng bằng vòng tròn và cắm một tấm vải trắng. Khi tới nơi, Thất Công chỉ tay bảo tôi cùng tám phu khiêng quan tài đào đất.
Tôi bước lại gần nhìn , thấy đất xốp lỏng lẻo, nếu quan sát kỹ sẽ thấy như đang có vật gì đang ngọ nguậy dưới lớp đất.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân tê dại không dám nhúc nhích. Anh trai tôi không có con trai nên nhát cuốc đầu tiên phải do tôi đào, nếu tôi không động thủ thì Bát Đại Kim Cương (phu khiêng) cũng không thể khai cuộc.
Mẹ sốt ruột bước tới vỗ vào trán ta : "Cái thằng nhóc này , đứng trơ ra đấy làm gì?".
Tôi run rẩy chỉ vào khoảnh đất được khoanh vùng: "Dưới đất có thứ gì đó, đất đang cựa quậy".
Mẹ nghi hoặc nhìn đất một lúc, lại vỗ vào trán ta : "Làm gì có cái gì, đào nhanh lên!".
Bà dán mắt theo dõi bên cạnh, giục giã tôi hành động một cách sốt ruột.
Không còn cách nào khác, dù sợ hãi tôi cũng phải cầm xẻng đào xuống. Vừa thấy ta động thủ, Bát Đại Kim Cương lập tức hăng hái lao vào làm theo.
Đào được nửa chừng, một người bỗng hét lên - trong huyệt mộ đang rỉ máu. Chúng tôi vứt xẻng tán loạn sang một bên. Thất Công run rẩy bước tới. Lúc này không chỉ tôi , tất cả mọi người đều thấy đất đang chuyển động. Lớp đất mặt ngọ nguậy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dày đặc. Khi lớp đất hoàn toàn lộ ra , chúng tôi mới nhìn rõ - cả một ổ rắn chằng chịt đang quấn vào nhau . Con to dày như cánh tay trẻ sơ sinh, con nhỏ chỉ mảnh như chiếc đũa. Cả đám quấn chặt vào nhau khiến người xem dựng cả tóc gáy. Trong đó còn vài con bị đứt làm đôi, có lẽ bị xẻng chúng tôi chặt trúng lúc nãy, m.á.u chảy ra hẳn là m.á.u rắn.
Thất Công biến sắc, lẩm bẩm: "Lúc này mà tìm đất mai táng mới chắc chắn không kịp."
Nửa câu sau như nghiến ra từ kẽ răng: "Giải quyết hết lũ súc sinh này đi ."
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều tái mặt, ngay cả mẹ tôi cũng do dự.
Xét cho cùng, người ta vẫn truyền miệng rắn là loài vật linh thiêng.
Mẹ tôi thăm dò hỏi Thất Công: "G.i.ế.c nhiều rắn thế này , không sao chứ?"
Thất Công đáp, giọng âm trầm: "Để người c.h.ế.t oan không được an táng, hậu quả còn lớn hơn."
Bát Đại Kim Cương không muốn tạo nghiệp sát, cầm xẻng lùi lại định bãi công.