Chương 6 - Minh Nguyệt Quang
Khẽ thở nhẹ một hơi, nàng khoan thai đứng dậy, tiến ra khỏi phòng, đi đến chỗ Lâm Thụy.
Phủ Bình vương gia khá là rộng rãi, từ chỗ nàng ở sang chỗ chàng phải qua một cây cầu nhỏ, một hoa viên nhỏ. Nơi đây có những loài hoa thật lạ mà nàng chưa thấy bao giờ, chỉ biết là rất đẹp.
- Lâm Thụy ca ca, Nguyệt nhi tới rồi. – Tịch Minh Nguyệt khẽ cúi chào ngay khi vừa giáp mặt.
- Mau ngồi xuống đi. – Lâm Thụy mỉm cười, gật đầu.
- Vâng. – Nàng đáp lời, ngoan ngoãn làm y lời bảo.
Vốn ở thời hiện đại, nàng ăn uống rất là thoải mái, ổi cạp nguyên trái, nước uống nguyên ca. Thế nhưng, lọt qua đây, lại rơi vào dòng tộc quyền quý nên dù không ai bảo thì nàng vẫn buộc phải nhỏ nhẹ, nhón gắp món này một ít, xong lại món kia một chút, không phải cứ thích là lùa hết vô cho đầy bụng.
Trông dáng vẻ của người đối diện, Lâm Thụy chẳng thể tin rằng nàng là một cô nương lớn lên ở miền sơn cước. Bất giác thấy chàng nhìn mình lom lom, nàng thẹn thùng ngưng đũa.
- Huynh sao thế? Có phải muội thô lỗ quá không?
- Nào có, ta đang nghĩ phượng hoàng đúng là phượng hoàng, dòng máu quyền quý chảy trong người muội khiến cho từng cử chỉ hành động của muội đều chẳng giống bách tính bình thường. Trước lúc đón muội về, ta còn đang lo chưa biết dùng cách nào uốn nắn muội.
Dùng bữa xong, Lâm Thụy bảo Tịch Minh Nguyệt theo đến từ đường Lâm gia để bái tế dòng tộc. Nàng vừa bám chân chàng vừa lo lắng, run sợ trong lòng.
Cái thân xác này nào có ruột thịt gì với họ mà bái với tế, nhận với chẳng nhận chứ? Nếu cứ trương mắt cua lên tự xưng mình là con cháu họ, có khi nào bị tụt lưỡi luôn chăng?
Vừa đến nơi, mớ bài vị đập vào mắt khiến nàng lạnh toát mồ hôi hột. Thật là uy nghi quá đi mất, âm khí ở đây chắc cũng hơi nhiều bởi da nàng đang nổi sần và cảm giác chân tóc cũng dựng ngược.
- Nào, Nguyệt nhi, muội lại đây.
Lâm Thụy khẽ gọi và tự mình đốt hương đưa cho Tịch Minh Nguyệt. Nàng mím chặt môi, tự nhủ lòng rằng bọn họ chỉ là nhân vật trong bản thảo truyện mà thôi, không phải người thật, chẳng có linh hồn.
Thắp hương và nhận tổ nhận tông rồi, nàng được Lâm Thụy thả cho về, dặn dò mấy ngày tới hãy ở yên trong phủ, không được đi lung tung vì chàng phải vào cung một chuyến, nghe đâu biên cương phía Bắc báo tin, bọn phản quân lại tiếp tục dựng cờ lên, còn phía Nam thì giặc xâm lược cũng đang hăm he nhòm ngó bởi Ân Nam là mảnh đất màu mỡ, khí hậu ổn định, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, dân chúng quanh năm chẳng bị đói, trừ mỗi phương Bắc.
Lúc Tịch Minh Nguyệt vừa rời khỏi thì La Mộc chẳng hiểu từ đâu hớt hải chạy tới, báo tin đương kim hoàng thượng vừa mới băng hà, quan viên các phủ hiện đang lũ lượt kéo vào trong cung.
- Sao đột ngột vậy chứ? Ngày ta khải hoàn trở về, hoàng thượng ra đón đại quân vẫn còn rất khỏe mạnh kia mà? – Lâm Thụy chau mày, tỏ vẻ nghi ngại.
- Bẩm vương gia, cái này… tiểu tướng cũng không biết. – La Mộc nhăn nhó đáp lời.
- Đi thôi.
Lâm Thụy nói và mau chóng rảo bước. La Mộc hối hả theo sau. Hắn thấy vô cùng lo lắng, tình hình Bắc, Nam đang không ổn, nay hoàng thượng lại bất ngờ quy tiên, thái tử hãy còn quá trẻ, chẳng biết có gánh vác nổi đại cuộc hay chăng nữa.
Hắn thấy khổ thân cho Bình vương gia và chính mình quá, mới dẹp loạn phía Tây chưa lâu thì giờ lại phải tiếp tục, cũng may phía Đông Ân Nam giáp nước Cửu Lục, quốc mẫu của hoàng hậu nương nương, nếu không thì ví như biên cương nơi ấy cũng xảy ra chuyện luôn một thể thì khốn đốn lắm.
Lúc cả hai vào đến nơi thì quan viên đã tề tựu đông đủ cả. Trong điện, hoàng hậu cố nén nỗi đau, cùng các đại thần bàn bạc quốc sự, chuẩn bị mọi thứ để thái tử đăng cơ vì đất nước không thể một ngày không có vua. Khi nghe Tôn công công thông báo Bình vương gia đã tới, bà liền cho gọi ngay vào.
Bản thân Lâm Thụy nói riêng và Lâm gia nói chung là công thần, trọng thần rất có uy trên chốn quan trường. Năm xưa, tiên đế vì biết ơn đại tướng quân Lâm Thành, cũng chính là nội tổ phụ của Lâm Thụy đã năm lần bảy lượt cứu người thoát khỏi cái chết trong gang tấc và kề vai sát cánh phò tá đại nghiệp nên đã phong vương, ban đất, đồng thời cho Lâm gia nắm giữ binh quyền.
Hoàng ân ấy truyền từ đời này sang đời khác, đến khi nào không có con trai nối dõi, kế tục thì mới trao trả lại cho triều đình quyết định.
- Dật nhi hãy còn non trẻ, sau này, mong các ái khanh sau này dốc sức phò tá. – Hoàng hậu lên tiếng để kết thúc buổi bàn đại sự.
- Chúng thần nguyện sẽ toàn tâm toàn ý phò tá tân hoàng đế. – Đám quan đại thần đồng loạt đáp.
- Bình vương gia, quốc sự rối ren, giặc thù đang ngấp nghé ngoài bờ cõi, vẫn mong vương gia hy sinh vì đại nghiệp. – Bà đưa ánh nhìn về phía Lâm Thụy dịu giọng.
- Thần tuân chỉ.
Nghe Lâm Thụy đáp vậy, hoàng hậu hài lòng gật đầu. Bình vương gia xưa nay vốn chẳng nói nhiều, chỉ hành động thôi. Gọi thì dạ, bảo thì vâng, ai cũng hiểu nên đã quen cả rồi.