Chương 15 - Minh Hôn Với Chó
15.
Khi còn sống bà nội từng nói với tôi, nếu đi đêm, đặc biệt là ở nơi hoang vu hẻo lánh mà gặp phải một sân khấu hát hí khúc, hoặc một buổi họp chợ lớn thì nhất định không được đi.
Nếu không, rất có thể sẽ không trở về được nữa.
Nào ngờ, tôi thật sự gặp phải điều này.
Sau khi tiến vào con đường ma, chưa đi được bao xa thì khung cảnh phía trước dần trở nên náo nhiệt.
Rất nhiều quầy hàng khác nhau xuất hiện, có hàng bán đồ chiên rán, có hàng bán thịt viên vừa ra lò, còn cả các dãy hàng bán quần áo.
Lần này không chỉ mình tôi mà tất cả mọi người đều đồng loạt đứng yên.
“Đây là chợ lớn của thôn nào thế! Mẹ nó chứ, sao lại họp chợ giữa đêm thế này?”
Cha tôi hỏi bác trai, giọng run rẩy.
Bác trai tôi chỉ mấp máy môi, không dám trả lời.
Tình huống này, ai mà không đoán được là gặp chuyện lạ rồi chứ?
Chị cả run cầm cập, nép vào người tôi.
“Sợ! Chị sợ!”
Chị cả nhỏ giọng nói.
Tôi dứt khoát nhắm mắt phải lại, dùng mắt trái quan sát cẩn thận nhiều lần.
Tôi sợ mắt phải sẽ gây mất tập trung cho tôi.
Thế nhưng, lần này mắt trái của tôi cũng không còn linh nghiệm nữa rồi.
Tôi chỉ thấy rằng trong khu chợ này có âm khí lơ lửng trên trời, chúng toả ra chầm chậm từ những thương nhân này và những thứ họ bán.
Tôi không thể nhìn thấy hình dạng thực sự của chúng.
Lòng tôi đau nhói, tôi nghĩ tới một khả năng: Những thứ trước mặt chúng tôi đều là ác quỷ.
Chúng rất mạnh, đạo hạnh cao thâm, có thể thi triển thủ thuật che mắt kẻ khác.
“Sợ! Sợ!”
Chị cả nắm lấy tay tôi.
“Chị nghe đây, lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, chị nhớ kĩ, nhất định phải hét thật to, gọi ông nội của chúng ta nhé.”
Tôi nhắc nhở chị cả.
Dù sao khi ông nội tôi còn sống, ông rất yêu quý chị ấy mà.
Chị cả hắng giọng một cái như đồng ý.
Bấy giờ, trong đội ngũ đưa tang, lão đạo sĩ là người chịu áp lực lớn nhất.
“Ông đây mất tiền mời mày về, mẹ mày, bây giờ xử lý sao đây, mày mau nói gì đi chứ!”
Ông chủ mỏ không ngừng mắng chửi lão ta.
Lão đạo sĩ hớt ha hớt hải chạy lên phía trước.
Lão ta lặp lại mánh khóe cũ của mình, muốn xem phản ứng của tôi và chị cả.
Lão ta thậm chí còn thẳng tay túm cổ chúng tôi, sờ lên thứ gọi là “hàm khẩu”.
“Chuyện này là sao chứ! Lẽ nào trước mắt đều là ảo giác?”
Lão hoảng hồn lẩm bẩm:
“Đúng, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Không có thứ gì cả.”
“Chỉ là hổ giấy mà thôi!”
Lão ta tự khẳng định như vậy.
Nhưng ngay sau đó, lão ta như thể bị tâm thần phân liệt, lập tức phủ nhận ngay:
“Mình sống đến từng tuổi này rồi, chưa bao giờ gặp phải trường hợp thế này.”
“Chuyện dị thường ắt phải có quỷ! Có gì đó không ổn rồi, đây chắc chắn là đại hung!”
Khi còn sống bà nội từng nói với tôi, nếu đi đêm, đặc biệt là ở nơi hoang vu hẻo lánh mà gặp phải một sân khấu hát hí khúc, hoặc một buổi họp chợ lớn thì nhất định không được đi.
Nếu không, rất có thể sẽ không trở về được nữa.
Nào ngờ, tôi thật sự gặp phải điều này.
Sau khi tiến vào con đường ma, chưa đi được bao xa thì khung cảnh phía trước dần trở nên náo nhiệt.
Rất nhiều quầy hàng khác nhau xuất hiện, có hàng bán đồ chiên rán, có hàng bán thịt viên vừa ra lò, còn cả các dãy hàng bán quần áo.
Lần này không chỉ mình tôi mà tất cả mọi người đều đồng loạt đứng yên.
“Đây là chợ lớn của thôn nào thế! Mẹ nó chứ, sao lại họp chợ giữa đêm thế này?”
Cha tôi hỏi bác trai, giọng run rẩy.
Bác trai tôi chỉ mấp máy môi, không dám trả lời.
Tình huống này, ai mà không đoán được là gặp chuyện lạ rồi chứ?
Chị cả run cầm cập, nép vào người tôi.
“Sợ! Chị sợ!”
Chị cả nhỏ giọng nói.
Tôi dứt khoát nhắm mắt phải lại, dùng mắt trái quan sát cẩn thận nhiều lần.
Tôi sợ mắt phải sẽ gây mất tập trung cho tôi.
Thế nhưng, lần này mắt trái của tôi cũng không còn linh nghiệm nữa rồi.
Tôi chỉ thấy rằng trong khu chợ này có âm khí lơ lửng trên trời, chúng toả ra chầm chậm từ những thương nhân này và những thứ họ bán.
Tôi không thể nhìn thấy hình dạng thực sự của chúng.
Lòng tôi đau nhói, tôi nghĩ tới một khả năng: Những thứ trước mặt chúng tôi đều là ác quỷ.
Chúng rất mạnh, đạo hạnh cao thâm, có thể thi triển thủ thuật che mắt kẻ khác.
“Sợ! Sợ!”
Chị cả nắm lấy tay tôi.
“Chị nghe đây, lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, chị nhớ kĩ, nhất định phải hét thật to, gọi ông nội của chúng ta nhé.”
Tôi nhắc nhở chị cả.
Dù sao khi ông nội tôi còn sống, ông rất yêu quý chị ấy mà.
Chị cả hắng giọng một cái như đồng ý.
Bấy giờ, trong đội ngũ đưa tang, lão đạo sĩ là người chịu áp lực lớn nhất.
“Ông đây mất tiền mời mày về, mẹ mày, bây giờ xử lý sao đây, mày mau nói gì đi chứ!”
Ông chủ mỏ không ngừng mắng chửi lão ta.
Lão đạo sĩ hớt ha hớt hải chạy lên phía trước.
Lão ta lặp lại mánh khóe cũ của mình, muốn xem phản ứng của tôi và chị cả.
Lão ta thậm chí còn thẳng tay túm cổ chúng tôi, sờ lên thứ gọi là “hàm khẩu”.
“Chuyện này là sao chứ! Lẽ nào trước mắt đều là ảo giác?”
Lão hoảng hồn lẩm bẩm:
“Đúng, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Không có thứ gì cả.”
“Chỉ là hổ giấy mà thôi!”
Lão ta tự khẳng định như vậy.
Nhưng ngay sau đó, lão ta như thể bị tâm thần phân liệt, lập tức phủ nhận ngay:
“Mình sống đến từng tuổi này rồi, chưa bao giờ gặp phải trường hợp thế này.”
“Chuyện dị thường ắt phải có quỷ! Có gì đó không ổn rồi, đây chắc chắn là đại hung!”