Chương 4 - MINH CHÂU UYỂN UYỂN
Hắn yên lặng nhìn ta, đột nhiên quỳ một gối xuống, tay phải đặt lên vị trí trái tim.
“Ngay từ thời khắc ta trở thành hộ vệ của nhị tiểu thư, sinh mạng của ta là của nhị tiểu thư.”
“Ta sẽ dùng mạng sống của mình để thề ch/ết bảo vệ nhị tiểu thư.”
Ánh trăng soi bóng đêm, tim ta đập thình thịch.
Đây chính là người thứ hai sau nhũ mẫu của mẫu thân, quả quyết nói sẽ bảo vệ ta.
8
Chuyện Khương Minh lén gặp ta tối hôm trước không hiểu sao lại bị Thẩm Kiều phát hiện.
Nàng ta không những bắt hắn quỳ suốt đêm mà sáng sớm còn lấy roi da đánh.
Khi ta đi ngang, tỷ tỷ ra lệnh cho hạ nhân ra tay mạnh hơn.
"Rõ ràng là hộ vệ của ta mà lại tự ý rời vị trí, đáng phạt!
"Nếu ngươi nói cho ta biết tối hôm qua ngươi đi đâu, có thể ta sẽ cân nhắc giữ cho ngươi một cái mạng!"
Ta siết chặt bàn tay bên trong ống tay áo, cố giữ bình tĩnh đi ngang qua bọn họ, cố nhìn chằm chằm vào một điểm ngay trước mặt, không dám liếc nhìn cảnh tượng đổ máu.
Sau khi đi qua, ta vẫn nghe thấy tiếng cười lạnh của Thẩm Kiều phía sau lưng nói với Khương Minh: "Ngươi hãy nhìn đi, bày tỏ tấm lòng trung thành nhưng ngay đến cả một ánh nhìn cũng không nỡ dành cho ngươi..."
Ta thở dài, hắn ta thích Thẩm Kiều như vậy, sao có thể bày tỏ tấm lòng trung thành gì với ta chứ.
Ta theo nhũ mẫu mà cha ta mời từ trong cung đến để học phép tắc lễ nghi.
Nhũ mẫu nghiêm khắc lắm, làm sai một chút là ta sẽ bị phạt hai roi.
Tiểu Đào rất thương ta, đã sớm về phòng giúp ta chuẩn bị sẵn thuốc mỡ.
Nhưng khi ta trở về phòng rồi ta không thấy bóng dáng của nàng đâu cả.
Ta gọi tên nàng mấy lần, thì thấy một cô nương lạ hoắc đến gần: “Thưa tiểu thư, từ nay về sau, hãy để tiểu nhân hầu hạ tiểu thư."
Ta chau mày:" Tiểu Đào đâu?"
Chưa kịp chờ nàng ấy trả lời, Thẩm Kiều đã nhanh chân bước vào phòng ngủ của ta, giọng cao vút nói: "Con tiện tỳ kia tư thông với hộ vệ, ta đã xử tử rồi."
Ta ngạc nhiên nhìn nàng ta: "Cái gì?"
Nàng ta cười tươi rói nhìn ta: “Nhưng nghĩ đến việc nó đã hầu hạ muội nhiều năm như vậy, ta sẽ giữ toàn thây cho nó."
Nàng ta đến gần ta, từng chữ một lặp lại câu nói mà nàng ta đã nói với ta từ hồi còn nhỏ: "Ta từng nói đấy, những kẻ đối xử tốt với ngươi thì đều phải ch/ết cả.
"Ngươi sinh ra là để bị ta chà đạp."
Ta chạy đến gặp phụ thân
Ông ngẩng đầu khỏi cuốn sách, liếc ta một cái hờ hững rồi nói: "Tỷ tỷ của con nói đúng. Loại tiện tỳ như vậy chẳng đáng để giữ lại."
Ta im lặng trở về, nhìn thấy xác của Tiểu Đào.
Trên người tiểu nha đầu toàn là vết thâm tím, trên cổ vẫn còn hằn rõ lằn siết cổ.
Ta sờ lên gương mặt so với ta còn non nớt hơn mấy phần, lạnh buốt.
Như muốn trò chuyện với Khương Ly, cũng như muốn tự vấn bản thân rằng: “Khi nàng ấy qua đời, này ấy đã đau đớn nhường nào."
Không biết từ bao giờ, Khương Ly đã đi bên cạnh ta: "Tiểu thư muốn khóc thì cứ khóc đi, vậy lòng sẽ thoải mái hơn."
Ta không hiểu.
Tại sao ta đã cố gắng hết sức để tránh dây dưa đến bọn họ.
Nhưng họ vẫn không chịu buông tha ta.
Thẩm Uyển ta chỉ muốn được sống thật tốt.
Ta suốt đêm không ngủ.
Rạng sáng, trời bắt đầu hừng đông.
Ta nói với Khương Ly đang đứng trên xà nhà: "Khương Ly, ta không muốn là thịt cá, ngươi có thể giúp ta trở thành d.a.o mổ cá không?"
Thật lâu, hắn trả lời: " Thuộc hạ tuân mệnh.”
9
Ta càng học lễ nghi thì càng thêm nhẫn nại, thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt nghiêm túc của nhũ mẫu.
Ngày hôm đó, nhũ mẫu vô tình hỏi: "Thiên tư của người cũng tốt, không biết đã từng đọc sách hay luyện chữ bao giờ chưa?
Ta cười nhưng vẫn có chút ngượng ngùng: "Ta có luyện chữ nhưng không nhiều lắm, sách chỉ xem qua, chứ chưa học kỹ."
Bà lại hỏi: "Vậy tại sao người không học?
Nhắc đến điều này, ta lại thể hiện sự bất lực: "Ta không thông minh như tỷ tỷ, cũng như cha nói "nữ tử không tài thì đức" nên liền không học nữa. "
"Vậy thì người có muốn học không?”
Ta gật đầu thật mạnh. "Tất nhiên. Ta muốn lợi hại như tỷ tỷ".
Bà nhìn ta cười.
Sau đó, Hoàng Thượng đã hạ chiếu chỉ, còn Quý phi mời ta vào cung bầu bạn.
Nghe nói hôm đó, tỷ tỷ đã đập nát toàn bộ đồ sứ trong nhà.
Khi ta về, phụ thân ánh mắt phức tạp nhìn ta, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì.
Nhưng sau khi phụ thân đi khỏi, Thẩm Kiều nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cười lạnh một tiếng: "Thì ra ta đã xem thường ngươi, không ngờ ngươi có thể dựa vào cây to là Quý phi.”