Chương 2 - MINH CHÂU UYỂN UYỂN
4
"Vân Vân."
Tiếng gọi của Thẩm Kiều kéo suy nghĩ của ta trở lại.
Ta vô thức nhìn về phía nàng ta, khóe môi nàng ta nở nụ cười dịu dàng, ôn nhu nói: "Phụ thân bảo chọn hộ vệ bảo vệ chúng ta kìa, muội nhỏ tuổi hơn tỷ, muội chọn trước đi."
Ta lúc này mới phát hiện, không biết từ bao giờ, trước mặt chúng ta lại xuất hiện một hàng người đen xì đang quỳ.
Ta nhìn một lượt, ngay lập tức trông thấy Khương Minh.
Dường như hắn cảm giác được ta đang nhìn, ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau.
Thẩm Kiều nhận ra, mỉm cười: "Muội muội thích hộ vệ này sao?"
Ta lập tức dời mắt, mạnh mẽ lắc đầu: "Không."
Trong ánh mắt không thể tin của Khương Minh, ta giơ ngón tay lên, chỉ vào nam nhân bên cạnh hắn: "Con chọn hắn ta."
Nói xong, ta lại hướng phụ thân nói: "Phụ thân, con chỉ cần một hộ vệ này là đủ rồi, những người còn lại đều đi bảo vệ tỷ tỷ đi."
Ta giải thích: "Dù sao thì tỷ tỷ cũng đã là Thái tử phi do bệ hạ chỉ định, để tránh bị những nhà khác ganh ghét hãm hại, vẫn nên phái nhiều người bảo vệ tỷ tỷ thì hơn."
Lần này, ta đã xem như thành toàn cho Khương Minh, để hắn bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ. Hắn hẳn là sẽ không hận ta nữa chứ?
Phụ thân không ngờ ta lại nói vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Vậy làm theo lời con đi.
Con thật biết nghĩ."
Nghĩ một lát, ông lại nói: "Yến tiệc mấy hôm nữa, Kiều Kiều sẽ ngồi cùng Thái tử, con đi cùng ta, ngồi cạnh ta."
Ta ngẩn ra, kiếp trước rõ ràng không có chuyện này mà.
Thẩm Kiều nhìn thẳng vào ta, cười khẽ: "Vân Vân quả là muội muội tốt của tỷ, thật lòng vì tỷ suy nghĩ, cảm ơn muội muội."
Ta không muốn ở lại đây thêm nữa, tìm lý do, quay về phòng của mình, cuối cùng mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Ta nhẹ giọng tự cổ vũ mình: "Vân Vân, làm tốt lắm."
"Ha."
Một tiếng cười khẽ làm ta giật mình.
Quay đầu nhìn lại, ta thấy hộ vệ vừa nãy mình chọn đang đứng đằng sau cách ta không xa, tươi cười nhìn ta.
Ta hơi xấu hổ, trừng mắt với hắn: "Ngươi người này, đi đứng thế nào mà không có tiếng động vậy!"
Hắn nhún vai: "Đi đứng không phát ra tiếng động là tố chất cơ bản của hộ vệ."
Ta không nói nên lời.
Hắn nhìn ta: "Nhị Tiểu thư tựa hồ không thích Đại Tiểu thư."
Lòng ta thót một cái, dời mắt quát lớn: "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Tỷ tỷ rất thương ta, ta có lý do gì không thích tỷ tỷ chứ?"
Hắn vẫn mang vẻ lơ đãng: "Nhị Tiểu thư nói cái gì liền là cái đó."
Ta nhéo nhéo ngón tay trong tay áo, nghi hoặc hỏi hắn: "Tại sao ngươi lại đi theo ta, chẳng phải nên ở trên cây hoặc nơi nào ta không nhìn thấy, âm thầm bảo vệ ta sao?"
Hắn nhìn quanh: "Ở đây chẳng có ai, ta cần gì phải trốn chứ?"
Ta cắn môi.
Lúc đầu ta chọn Khương Minh, nhưng hắn lại chẳng thấy bóng dáng.
Chỉ khi ta và tỷ tỷ đứng cạnh nhau, hắn ta mới chủ động xuất hiện, đứng bên cạnh ta.
Dù sao thì kiếp này, cuối cùng ta cũng không còn dây dưa với bọn họ nữa.
Ta không cần phải ch/ết thảm như vậy nữa.
Nghĩ theo hướng đó, ta lại có chút may mắn nhỏ.
Ta nhìn hắn: "Ngươi tên gì?"
Hắn nói: "Hộ vệ chúng ta đều mang họ Khương, tên một chữ, Ly."
Khương Ly.
Thật là dễ nghe.
5
Đến hôm yến tiệc, Thẩm Kiều sai người đưa đến một chiếc váy, xanh xanh đỏ đỏ, trông như nhuộm trong hỗn hợp các loại màu.
Ta chỉ liếc qua, xoay người lấy trong tủ một chiếc váy màu hồng cánh sen nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thẩm Kiều thấy ta, đáy mắt thoáng qua vẻ hung ác nham hiểm, ra vẻ thương tâm: "Muội muội, Hoàng thượng ban yến là chuyện vui, sao muội lại mặc đồ mộc mạc thế kia? Tỷ rõ ràng đã bảo người chuẩn bị y phục cho muội rồi, chẳng lẽ muội không thích?"
Phụ thân cũng cau mày: "Con mặc thế này, chẳng phải sẽ khiến người khác bảo phủ Thừa tướng bạc đãi với con hay sao?"
Ta khom mình: "Con không dám, chỉ là lần này là tiệc mừng tỷ tỷ trở thành Thái tử phi chính thức, đây là lần đầu tiên được hoàng thượng ban yến."
"Tỷ tỷ mặc đẹp một chút không nói làm gì, nếu con cũng mặc nổi bật như vậy, e là người ta sẽ bảo phủ Thừa tướng đang khoe khoang mất. Vậy nên con mới chọn một chiếc váy màu nhạt, không khoa trương, không bắt mắt."
Phụ thân gật đầu: "Uyển Uyển nói chí phải."
Ta mím môi. Đây là lần đầu tiên phụ thân gọi tên ta.
6
Trong yến tiệc, ta cùng phụ thân ngồi một chỗ, còn Thẩm Kiều thì ngồi bên cạnh Thái tử.
Họ vừa uống rượu vừa trò chuyện, chủ đề từ việc triều chính mà ta không hiểu gì, nói đến Thẩm Kiều và Thái tử, rồi không biết sao, lại nói đến ta.
"Đại Tiểu thư của phủ Thừa tướng lợi hại như vậy, chắc là muội muội cũng phải có tài nghệ gì chứ?"
Tất cả những ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Ta nghẹn một miếng điểm tâm trong miệng, không nuốt xuống được mà cũng chẳng khạc ra được.