Chương 7 - Sự phản bội - Miêu Cương Cổ Sự 2 - Ký sinh
7.
Khi mẹ tôi và chú Đông lấy búa, ngoài sân có một bóng đen lao tới, là thím Tam nhà bên.
Thím đứng trong sân, mặt mày chất phác nhìn xung quanh, vờ như không thấy tôi đang nằm dưới đất.
Mẹ tôi và chú Đông đang đi từ sân sau tới chính là mục tiêu của thím Tam.
Thím Tam lảo đảo bước tới, mẹ tôi còn nhiệt tình chào hỏi thím Tham.
Thím Tam cắn mạnh lên tay mẹ tôi một cái, mẹ tôi bị đau, hét lên thảm thiết.
Chú Đông vội vàng đá ngã thím Tam ra.
Thím Tam ngã xuống đất lại giống như bà Hoàng, dùng cả tứ chi để đứng dậy.
Cả người thím như bánh quẩy xoắn, x/ư/ơ/n/g cốt kêu lên răng rắc.
Tôi nhìn mà tê dại da đầu, chú Đông kéo tôi dậy, sau đó lôi mẹ tôi chạy như bay.
Dọc theo con đường này đều là người phụ nữ trông như thế, bọn họ cử động chậm chạp, mắt trợn trắng, ho ra m/á/u tươi.
Chú Đông khiêng tôi tới nhà bà Hoàng.
Mẹ tôi luôn nói chỉ có bà Hoàng biết cách tạo ra lồng Vọng Nữ.
Bà Hoàng là bà cốt trong làng, nhưng thân phận khác của bà ta là người canh giữ cây thần.
Năng lực của bà ta đều hấp thu được từ cây thần, bà ta là người phụ trách việc cúng tế cho cây thần.
Bà Hoàng cũng bị nhiễm bệnh đó, không ngừng ho ra m/á/u, có thể là do thân phận bà cốt đặc biệt nên bà ta không biến thành cái x/á/c biết đi.
Nhưng cơ thể yếu ớt này không đủ sức để bà Hoàng chế tạo ra lồng Vọng Nữ.
Chú Đông và mẹ tôi chỉ có thể đưa tôi về nhà chú Đông trước.
Bắt đầu từ hôm nay, làng hoàn toàn thay đổi, tôi còn nghe được tiếng xào xạc không biết đến từ đâu.
Phụ nữ trong làng đều nhiễm loại bệnh đó, khi đứng dưới ánh mặt trời thì vẫn bình thường.
Chỉ đến khi tắt nắng, bọn họ lập tức biến thành x/á/c không hồn.
Loại virus đó không ảnh hưởng đến đàn ông ngoài làng, mẹ tôi cũng không bị sao cả.
Mẹ tôi và chú Đông trói tôi lại, chỉ khi nào đến lúc ăn cơm mới thả tôi ra.
Chú Đông cầm d/a/o canh bên cạnh, chú ta và mẹ tôi trông coi tôi, tôi không trốn đi được.
Tôi đành chấp nhận, thậm chí lúc bọn họ đang cố gắng sinh con gái, tôi cũng lười tránh đi.
Bọn họ không biết xấu hổ thì tôi cũng không cần giữ mặt mũi cho bọn họ nữa!
Việc sinh con gái còn chưa ra đâu, tôi đã ốm một trận.
Tôi sốt gần bốn mươi độ suốt ba ngày, ý thức trở nên mơ hồ.
Vì sốt cao, tôi bắt đầu ho ra m/á/u.
Chú Đông nhìn m/á/u dưới đất, rơi vào trầm tư.
"Trong m/á/u có lẫn nội tạng, nó sắp sốt đến mức hỏng nội tảng rồi."
"Nếu không xử lý nhanh chút, chắc chắn nó sẽ c/h/ế/t.
Mặt mẹ tôi lộ ra vẻ ngoan độc:
"Nó c/h/ế/t chẳng sao, đừng ảnh hưởng đến việc đẻ con gái của chúng ta, đây mới là cây rụng tiền."
Chú Đông rất tán thành, gật đầu. Hai người bất chấp tình hình của bà Hoàng, trực tiếp mang búa đến.
Bà Hoàng bị chú Đông ép tạo lồng Vọng Nữ.
Bà Hoàng chỉ có thể vừa ho ra m/á/u, vừa ngâm chú ngữ không biết tên.
Bà dán bùa vàng lên đầu tôi:
"Đông Tử, lát nữa cậu c/h/é/m xuống ngay đây, sau đó nhét hết vào lồng ra được."
Chú Đông gật đầu, chờ hành động tiếp theo của bà ta.
Bà Hoàng vừa đứng dậy, cả trăm cái mặt người đột nhiên nổi lên trên người bà ta.
Tôi hoảng sợ nhìn mấy khuôn mặt người kia xé x/á/c bà Hoàng đang sống sờ sờ thành từng mảnh nhỏ.
Cả đống vàng rơi lộp bộp xuống vũng m/á/u.
Bà Hoàng hóa thành cái x/á/c khô, ngoại trừ đống mặt người đếm mãi không hết thì không thể nào xác nhận được thân phận.
Mẹ tôi và chú Đông nhìn nhau, trong mắt tràn ngập tham lam.
Khi mẹ tôi và chú Đông lấy búa, ngoài sân có một bóng đen lao tới, là thím Tam nhà bên.
Thím đứng trong sân, mặt mày chất phác nhìn xung quanh, vờ như không thấy tôi đang nằm dưới đất.
Mẹ tôi và chú Đông đang đi từ sân sau tới chính là mục tiêu của thím Tam.
Thím Tam lảo đảo bước tới, mẹ tôi còn nhiệt tình chào hỏi thím Tham.
Thím Tam cắn mạnh lên tay mẹ tôi một cái, mẹ tôi bị đau, hét lên thảm thiết.
Chú Đông vội vàng đá ngã thím Tam ra.
Thím Tam ngã xuống đất lại giống như bà Hoàng, dùng cả tứ chi để đứng dậy.
Cả người thím như bánh quẩy xoắn, x/ư/ơ/n/g cốt kêu lên răng rắc.
Tôi nhìn mà tê dại da đầu, chú Đông kéo tôi dậy, sau đó lôi mẹ tôi chạy như bay.
Dọc theo con đường này đều là người phụ nữ trông như thế, bọn họ cử động chậm chạp, mắt trợn trắng, ho ra m/á/u tươi.
Chú Đông khiêng tôi tới nhà bà Hoàng.
Mẹ tôi luôn nói chỉ có bà Hoàng biết cách tạo ra lồng Vọng Nữ.
Bà Hoàng là bà cốt trong làng, nhưng thân phận khác của bà ta là người canh giữ cây thần.
Năng lực của bà ta đều hấp thu được từ cây thần, bà ta là người phụ trách việc cúng tế cho cây thần.
Bà Hoàng cũng bị nhiễm bệnh đó, không ngừng ho ra m/á/u, có thể là do thân phận bà cốt đặc biệt nên bà ta không biến thành cái x/á/c biết đi.
Nhưng cơ thể yếu ớt này không đủ sức để bà Hoàng chế tạo ra lồng Vọng Nữ.
Chú Đông và mẹ tôi chỉ có thể đưa tôi về nhà chú Đông trước.
Bắt đầu từ hôm nay, làng hoàn toàn thay đổi, tôi còn nghe được tiếng xào xạc không biết đến từ đâu.
Phụ nữ trong làng đều nhiễm loại bệnh đó, khi đứng dưới ánh mặt trời thì vẫn bình thường.
Chỉ đến khi tắt nắng, bọn họ lập tức biến thành x/á/c không hồn.
Loại virus đó không ảnh hưởng đến đàn ông ngoài làng, mẹ tôi cũng không bị sao cả.
Mẹ tôi và chú Đông trói tôi lại, chỉ khi nào đến lúc ăn cơm mới thả tôi ra.
Chú Đông cầm d/a/o canh bên cạnh, chú ta và mẹ tôi trông coi tôi, tôi không trốn đi được.
Tôi đành chấp nhận, thậm chí lúc bọn họ đang cố gắng sinh con gái, tôi cũng lười tránh đi.
Bọn họ không biết xấu hổ thì tôi cũng không cần giữ mặt mũi cho bọn họ nữa!
Việc sinh con gái còn chưa ra đâu, tôi đã ốm một trận.
Tôi sốt gần bốn mươi độ suốt ba ngày, ý thức trở nên mơ hồ.
Vì sốt cao, tôi bắt đầu ho ra m/á/u.
Chú Đông nhìn m/á/u dưới đất, rơi vào trầm tư.
"Trong m/á/u có lẫn nội tạng, nó sắp sốt đến mức hỏng nội tảng rồi."
"Nếu không xử lý nhanh chút, chắc chắn nó sẽ c/h/ế/t.
Mặt mẹ tôi lộ ra vẻ ngoan độc:
"Nó c/h/ế/t chẳng sao, đừng ảnh hưởng đến việc đẻ con gái của chúng ta, đây mới là cây rụng tiền."
Chú Đông rất tán thành, gật đầu. Hai người bất chấp tình hình của bà Hoàng, trực tiếp mang búa đến.
Bà Hoàng bị chú Đông ép tạo lồng Vọng Nữ.
Bà Hoàng chỉ có thể vừa ho ra m/á/u, vừa ngâm chú ngữ không biết tên.
Bà dán bùa vàng lên đầu tôi:
"Đông Tử, lát nữa cậu c/h/é/m xuống ngay đây, sau đó nhét hết vào lồng ra được."
Chú Đông gật đầu, chờ hành động tiếp theo của bà ta.
Bà Hoàng vừa đứng dậy, cả trăm cái mặt người đột nhiên nổi lên trên người bà ta.
Tôi hoảng sợ nhìn mấy khuôn mặt người kia xé x/á/c bà Hoàng đang sống sờ sờ thành từng mảnh nhỏ.
Cả đống vàng rơi lộp bộp xuống vũng m/á/u.
Bà Hoàng hóa thành cái x/á/c khô, ngoại trừ đống mặt người đếm mãi không hết thì không thể nào xác nhận được thân phận.
Mẹ tôi và chú Đông nhìn nhau, trong mắt tràn ngập tham lam.