Chương 8 - Mì Nóng Và Duyên Nợ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

25 

 

Ngày tháng tốt lành chẳng kéo dài được bao lâu. 

 

Đám người ở sòng bạc hai ba ngày lại đến gây chuyện, đập phá đồ đạc, uy h.i.ế.p dọa dẫm.

 

“Mau cút đi , nơi này không chào đón các ngươi!” Ta che trước người Sở Tiểu Tiểu, xắn tay áo. 

 

“Con đàn bà thối này , muốn ăn đòn đúng không ?!” Tên cầm đầu nhổ một ngụm nước bọt, tung chân đá thẳng vào n.g.ự.c ta . 

 

Ta ngã lăn ra đất, người đập vào chiếc bàn phía sau . 

 

Bát đũa đồ đạc rơi tung toé, nước canh nóng b.ắ.n khắp nơi, hơi nước bốc ngùn ngụt. 

 

Mấy vị khách đang dùng bữa thấy vậy , vội vàng đứng dậy bỏ đi . 

 

“Đứng lại , ai cho các người đi ?” Đám người ở sòng bạc vây kín cả con hẻm, gậy gộc trong tay vung vẩy.

 

“Ban ngày ban mặt, các ngươi không có vương pháp gì sao !” Một vị khách hét. 

 

“Vương pháp? Lão t.ử chính là vương pháp!” Đám người ở sòng bạc nhe răng cười nhăn nhở, lại càng thêm đập phá hung tợn hơn. 

 

Khách trong quán vội ôm đầu tránh né.

 

“Các người muốn làm gì?” Ta tiến lên, bảo vệ Sở Tiểu Tiểu. 

 

“Làm gì à ? Đương nhiên là tới đòi công lý rồi !” Tên cầm đầu kéo xiêm y ta , “Thiếu nợ thì phải trả, đó là lẽ đương nhiên!” 

 

“Đừng chạm vào ta !” Ta dùng đầu húc vào bụng hắn .

 

Hắn lảo đảo lùi mấy bước về phía sau . 

 

“Dám đ.á.n.h lão tử? Các huynh đệ , lên cho ta !” Tên cầm đầu giận dữ hét lên.

 

Gậy gộc trút xuống như mưa, ta che chắn cho Sở Tiểu Tiểu, bị bọn họ vây ở giữa. 

 

Những nắm đ.ấ.m cứng như sắt nện xuống người ta như những chiếc búa tạ nặng nề. 

 

Ta cảm thấy đau nhức khắp người , trước mắt tối sầm lại . 

 

Máu từ trên trán chảy xuống, làm mờ tầm nhìn của ta . 

 

“Dừng tay lại , đừng đ.á.n.h nữa!” Sở Tiểu Tiểu thét chói tai. 

 

Nhóm người của sòng bạc không những chẳng dừng tay, ngược lại càng đ.á.n.h càng hăng. 

 

Ta cảm thấy cơ thể càng ngày càng nặng nề, ý thức cũng trở nên mơ hồ. 

 

“Tiểu Tiểu, chạy mau!” Ta gom chút sức lực cuối cùng, đẩy Sở Tiểu Tiểu ra . 

 

Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa, lại bị một tên trong đám người kia bắt lấy. 

 

“Buông ra , mau buông ra ! Các người là đám xấu xa!” Sở Tiểu Tiểu giãy dụa, thanh âm càng ngày càng xa. 

 

Ta nằm trên mặt đất, cảm giác xương cốt toàn thân như đã gãy vụn, đau thấu tâm can.

 

Ta giãy dụa đứng lên, thấy trên bếp vẫn còn một nồi nước sôi. 

 

Nhàn cư vi bất thiện

Ta bưng nồi lên, chạy đuổi theo. 

 

Nhóm côn đồ của sòng bài đang kéo Sở Tiểu Tiểu đi , chuẩn bị lên xe ngựa. 

 

Ta đem nồi nước nóng, hắt thẳng vào đám bọn họ! 

 

“A!!!” Bọn chúng kêu la t.h.ả.m thiết, nằm trên đất quằn quại kêu la. 

 

Sở Tiểu Tiểu nhân cơ hội giãy ra , chạy về phía ta . 

 

Ta kéo tay nàng, liều mạng chạy. 

 

Chúng ta chạy vào một ngõ nhỏ, trốn sau một đống đồ đạc linh tinh. 

 

“Tiểu Tiểu, con không sao chứ?” Ta vừa thở hổn hển vừa hỏi. 

 

“Con không sao , người thì sao ? Trán của người …” Sở Tiểu Tiểu nhìn ta , nước mắt chảy dài. 

 

“Không có việc gì. Chúng ta an toàn rồi , đừng sợ.” Ta ôm Sở Tiểu Tiểu, trong lòng tự hỏi phải làm sao bây giờ. 

 

Bất kể thế nào, rời đi chắc chắn là lựa chọn tốt nhất! 

 

26

 

Trấn nhỏ nơi chúng ta đặt chân đến náo nhiệt hơn chốn cũ nhiều. 

 

Hơi nóng từ quán mì hòa tan làn sương mỗi sáng.

 

Sở Tiểu Tiểu ngọt miệng, tay chân lại nhanh nhẹn, tiếp khách bưng đồ tính toán sổ sách, vô cùng thuần thục. 

 

Nàng vấn búi tóc hai bên, lúc cười rộ lên lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, nhìn qua vô cùng vui mắt. 

 

Quán nhỏ của ta buôn bán ngày một tốt , cũng ngày càng đông khách. 

 

Ta nhìn bóng dáng bận rộn của nàng, lo lắng trong lòng ngày một lớn hơn. 

27 

 

Nháy mắt, Sở Tiểu Tiểu đã đến tuổi cập kê. 

 

Ta lấy chút ngân lượng, cố ý đóng quán không bán hàng, muốn đưa nàng đi chơi vui vẻ một hôm. 

 

Sáng sớm nắng mai mang theo một tia ấm áp, chiếu vào mấy viên sỏi nhỏ ven đường. Ta và Sở Tiểu Tiểu sóng vai cùng đi tới chợ. 

 

Tiếng người ồn ào, tiếng rao hàng, tiếng cười đùa vang lên không ngớt. 

 

Trong không khí tràn ngập mùi thức ăn hấp dẫn, khiến người ta không khỏi đói bụng. 

 

“Tiểu Tiểu, con xem, đồ chơi bằng đường kia thật đẹp mắt.”  Ta chỉ vào quầy hàng cách đó không xa, cười tủm tỉm. 

 

Ánh mắt nàng sáng bừng lên, nhưng lại cố làm ra vẻ trấn định, “Nương, đừng nên lãng phí tiền.” 

 

Ta cố ý trêu chọc, “Thế nào, con đã chiếm hời mà còn khoe mẽ?” 

 

Nàng lè lưỡi, ôm cánh tay ta làm nũng, “Được rồi , được rồi , nương là tốt nhất.” 

 

Ta mua cho nàng một món đồ chơi sống động làm bằng đường, lại chọn một cây trâm và chiếc vòng tay tinh xảo. 

 

Miệng nàng nói lãng phí, nhưng ánh mắt lại cong cong lên như hình trăng non, cẩn thận vuốt ve những thứ ta mua cho. 

 

Ta lại dẫn nàng đến cửa hàng may quần áo, chọn vài tấm vải màu sắc tươi tắn để may thành vài bộ váy mới. 

 

Nàng thay bộ đồ mới, xoay vài vòng, trông thật giống một con chim nhỏ lách chách vui vẻ. 

 

Ta cười , “Xinh đẹp lắm, tiên nữ trên cung nga cũng chỉ xinh đẹp như con là cùng.” 

 

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng. 

 

Giữa chợ, một đám người vây quanh, tiếng trầm trồ tán thưởng vang lên không ngớt. 

 

Hoá ra là có một gánh xiếc đang biểu diễn mấy trò tạp kĩ. 

 

Sở Tiểu Tiểu chen đến đám người , xem đến mê mẩn.

 

Vóc dáng nàng bé nhỏ, bị người xung quanh chen chúc, xô trái nghiêng phải . 

 

Ta bảo vệ phía sau Sở Tiểu Tiểu, chỉ sợ nàng bị đụng vào . Nhưng nàng hoàn toàn không để ý, đôi mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm vào trung tâm sân khấu. 

 

Được một lúc, nàng lại chen tới chỗ khác tiếp tục xem. 

 

Dù có phải xếp hàng thật lâu, nàng cũng vô cùng vui vẻ. 

 

Ta nhìn khuôn mặt vui vẻ của nàng, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười lại vừa vui mừng. 

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)