Chương 4 - Mì Nóng Và Duyên Nợ
10
Đêm Ba mươi, trên phố giăng đèn kết hoa, tiếng pháo nổ đùng đoàng không ngớt.
Ánh sáng nhá nhem kéo chiếc bóng đơn bạc của hai chúng ta thật dài.
Ta nhìn những bông tuyết bay trong không trung, nhẹ giọng hỏi Sở Tiểu Tiểu, “Con ở lại ăn bữa cơm đoàn viên với thẩm được không ?”
Ánh mắt nàng sáng lên, dùng sức gật đầu thật mạnh.
Trong căn nhà cũ đơn sơ, bếp củi cháy bừng bừng.
Ta cùng Sở Tiểu Tiểu bận luôn chân luôn tay, chuẩn bị bữa cơm tất niên.
Trên chiếc thớt gỗ, lưỡi d.a.o nhịp nhàng lên xuống, phát ra tiếng vang thanh thuý.
Ớt đỏ tươi, hành xanh biếc, tỏi xào thơm lừng, toả ra mùi hương hấp dẫn.
Ta xắn tay áo, bắt đầu chiên xào ninh nấu.
Hơi ấm từ bếp lửa khiến hai má ta đỏ bừng, cũng chiếu sáng khuôn mặt rạng rỡ của Sở Tiểu Tiểu.
Nàng ngoan ngoãn giúp ta bưng bát đũa, thêm củi lửa, cũng bận rộn quay trước quay sau .
Trong căn nhà cũ nát, mùi thức ăn thơm nức mũi.
Trên bàn bày đầy thức ăn, cá kho, chân gà chiên giòn, thịt ba chỉ kèm dưa muối cùng mấy món điểm tâm tinh xảo.
Tuy rằng đơn giản, nhưng đây là bữa cơm tất niên tươm tất nhất ta có thể nấu cho nàng.
Sở Tiểu Tiểu chờ mong nhìn một bàn mỹ vị, khẽ nuốt nước bọt.
Nàng nghiêm chỉnh ngồi đối diện với ta , thẳng đến khi thấy ta cầm đũa lên, nàng mới bắt đầu gắp đồ ăn.
Miếng thịt kho bóng mỡ đầu tiên, nàng gắp vào bát ta .
Ta lại gắp gần như toàn bộ đồ ăn đặt vào bát của nàng.
Chúng ta vừa ăn vừa nhìn người đối diện, sau đó cùng nhau bật cười .
Ta rót đầy hai bát rượu trái cây do chính tay ta ủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tiểu Tiểu vì hơi rượu mà đỏ hây hây, giống như một quả táo căng mọng xinh đẹp .
11
Ăn uống no đủ, Sở Tiểu Tiểu chủ động nhận việc dọn dẹp quét tước.
Nàng xách xô nước vào nhà, cầm khăn lau từ trong ra ngoài.
Hai tay Sở Tiểu Tiểu vì lạnh mà đỏ bừng, nhưng lại làm rất chăm chú.
Ngôi nhà rực rỡ hẳn lên, sáng sủa sạch sẽ.
Tiếng pháo nổ đì đùng tiễn biệt năm cũ.
Ta lấy ra một chiếc áo bông mới tinh đưa cho Sở Tiểu Tiểu.
Áo bông đỏ thắm, thêu một đoá hoa mai tinh xảo, vừa xinh đẹp vừa vui mắt, mang theo hơi thở của lễ hội.
Nàng ngơ ngẩn nhận lấy áo bông, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải bên trên , cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt trào ra .
Nàng nhào vào trong n.g.ự.c ta , đôi tay nhỏ bé ôm ta thật chặt, thanh âm nghẹn ngào, “Nương…”
Giọng nói của nàng mang theo tiếng nức nở, trong không khí rét lạnh cùng tiếng tuyết rơi nhàn nhạt bên ngoài, khó có thể nhận ra .
Giống như sợ ta từ chối.
Ta không đáp lại .
Nương của nàng, mặc dù ở tận kinh thành xa xôi, nhưng có một ngày nàng sẽ được gặp.
Ta vỗ vỗ chỏm đầu nàng, “Đầu năm mới, không nên khóc như vậy .”
Sở Tiểu Tiểu lưu luyến nhìn ta , xoay người bước vào trời tuyết mịt mù.
Bóng dáng cô đơn dần bị màn đêm nhấn chìm.
12
Gió thổi cả đêm, tuyết bay lả tả bao trùm khắp những con đường ngoằn ngoèo ngang dọc.
Tiếng pháo nổ từ chập tối đến rạng sáng không ngớt, nhưng trong ngõ nhỏ lại chẳng có mấy dấu chân người .
Ta chần chừ trước cửa một hồi, vẫn quyết định mở quán.
Sau khi thu dọn xong, bên ngoài nhà vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Sở Tiểu Tiểu mặc chiếc áo bông đỏ mới tinh, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm hồng hào đáng yêu.
Tóc nàng cuộn thành hai búi nhỏ, dùng dây đỏ buộc lại gọn gàng, giống hệt những cô bé con đáng yêu trong tranh Tết.
“Thẩm thẩm, Tiểu Tiểu chúc Tết thẩm! Chúc thẩm luôn luôn mạnh khoẻ, sống lâu trăm tuổi!” Sở Tiểu Tiểu vừa thấy ta liền giòn giã cất tiếng, quy củ dập đầu ba cái.
Ta cười cười đỡ nàng dậy, nhét một phong lì xì thật dày vào tay nàng: “Lì xì con đó.”
Nàng cầm “tiền lì xì”, có chút không biết phải làm sao : “Cái này , con không thể nhận đâu .”
Ta cố ý nghiêm mặt lại , “Sao, chê ít à ?”
Nàng vội xua tay, “Không phải , không phải mà, nhiều quá rồi .”
Ta nhét phong bao vào trước n.g.ự.c nàng, “Cầm lấy đi . Đây là tiền mừng tuổi thẩm tặng con, hi vọng sẽ giúp con gặp được nhiều may mắn trong năm mới.”
Lúc này nàng mới cẩn thận nhận lấy, cười đến nỗi mặt mày cong cong.
Sau khi ăn cơm trưa xong, chúng ta theo lệ thường xách túi ra cửa.
Lần này chúng ta đến một khu chợ khá xa, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Trên đường giăng đèn kết hoa, tiếng người rộn rã.
Quầy mì của ta nhanh chóng chật ních người .
“Lão bản, cho tôi hai bát!”
“Được, xin chờ một chút.”
Ta nhanh nhẹn nấu nước, chần mì. Sở Tiểu Tiểu cũng không rảnh rỗi, miệng ngọt tay chân nhanh nhẹn, giúp ta đón khách, lau bàn, chuẩn bị bát đũa, vội đến quay cuồng.
Nhàn cư vi bất thiện
Khuôn mặt nàng luôn nở nụ cười tươi tắn, so với ánh mặt trời mùa đông còn ấm áp hơn, thu hút ánh mắt không ít người .
“Tiểu cô nương này thật xinh đẹp , tay chân cũng nhanh nhẹn chăm chỉ nữa.”
“ Đúng vậy , vừa nhìn thấy chính là một đứa bé ngoan.”
“Lão bản, khuê nữ nhà bà thật đáng yêu.”
Nghe lời khách khen, nụ cười trên mặt Sở Tiểu Tiểu lại càng nở rộ như hoa xuân.
Ta cũng không đính chính hiểu lầm của họ.