Chương 2 - Mì Nóng Và Duyên Nợ
4
Hôm sau , chẳng hiểu vì sao ta lại nhiễm phong hàn, nằm bệt trên giường không dậy nổi.
Ta mê man suốt hai hôm mới miễn cưỡng dậy được , ra khỏi nhà.
Mưa bụi bay lất phất, ướt một đoạn đường dài.
Từ phía xa ta đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé cuộn mình co ro chờ trước quầy hàng trống rỗng.
Quần áo đơn bạc mỏng manh không ngăn nổi được cái lạnh mùa đông, toàn thân nàng đàn run lập cập.
Thấy ta tập tễnh đi tới, nàng lập tức vùng dậy.
Nàng chạy tới nắm lấy ống tay áo của ta , giọng nói mang theo tia nức nở, “Thẩm thẩm, ta đói, đói lắm.”
Lúc này ta mới để ý thấy những vết sẹo dài trên cánh tay nàng, giống như những con rắn độc, chiếm cứ hầu hết làn da non nớt của nàng.
Nàng cuống quít kéo tay áo xuống che đi những dấu vết ghê rợn kia .
Nàng cúi đầu, môi run run, trông vô cùng tội nghiệp.
Trái tim ta như bị đầu kim châm vào , đau đớn.
Ta siết chặt bàn tay nhỏ bé lạnh giá của nàng, “Đi nào, thẩm nấu mì cho con ăn.”
5
Ánh nến trong đèn lồng đầu ngõ lay lắt, hắt ánh sáng loang lổ lên bức tường đất.
Ta đẩy cánh cửa gỗ kẽo kẹt, dẫn Sở Tiểu Tiểu đi vào ngôi nhà đơn sơ.
Sân không lớn lắm, chỉ có một gian nhà tranh xiêu vẹo, mấy mảnh đất trồng rau, còn có một giếng nước be bé.
Nước mưa theo mái tranh tí tách rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
“Trời lạnh, mau vào đây.” Ta vẫy tay với Sở Tiểu Tiểu.
Nàng cúi đầu, yên lặng đi theo phía sau ta , như một con mèo nhỏ dầm mưa ướt đẫm.
Bên trong căn nhà bày trí đơn sơ, một chiếc bàn gỗ, mấy chiếc ghế con, trong góc là chút đồ lặt vặt.
Ta châm đèn, ánh lửa chập chờn mờ mịt xua đi lạnh lẽo bên trong nhà.
“Ngồi đi , ta đi nấu nước.” Ta kéo một chiếc ghế ra .
Sở Tiểu Tiểu rón rén ngồi xuống, hai tay vò vò góc áo, cơ thể run nhè nhẹ.
Ta nhóm lò, thêm củi, đun nước. Không bao lâu sau , luồng hơi ấm áp tỏa ra .
Ta rót một bát nước ấm đưa cho Sở Tiểu Tiểu, “Uống chút nước làm ấm người trước đi .”
Hai tay nàng bưng chiếc bát thô, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm, hơi nước trắng mỏng manh khẽ bay lên.
Ta xoay người đi vào bếp. Không bao lâu sau , một bát mì nóng được đặt trước mặt nàng.
Mùi thịt, mùi hành xắt khúc tràn ngập trong căn nhà nhỏ.
Sở Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn bát mì, không nhúc nhích.
“Ăn đi , ăn xong sẽ thấy ấm hơn.” Ta dịu dàng nói .
Lúc ấy nàng mới cầm đôi đũa lên, từ tốn ăn từng miếng.
Lần này nàng ăn rất chậm, một bát mì, ăn mãi mới hết.
6
Nàng buông bát, ngẩng đầu nhìn ta , muốn nói lại thôi.
“Sao thế?” Ta hỏi.
“Con… Con giúp thẩm rửa bát.” Nàng vội vàng đứng lên, suýt chút ngã nhào.
“Không cần đâu , con nghỉ ngơi đi .” Ta ngăn cản.
Nhưng nàng vẫn kiên trì đi tới cạnh giếng múc nước rửa bát, động tác rất thuần thục.
Rửa bát xong, nàng lại ngồi lại trên ghế nhỏ, lặng lẽ nhìn ta .
Ta đã sớm ngâm nửa xô gạo, lúc này dùng tay vo sạch, những hạt gạo hơi lạnh lạo xạo chạm vào đầu ngón tay ta .
Ta khiêng xô gạo tới cạnh cối đá.
Sở Tiểu Tiểu lập tức đứng dậy đi đến cạnh cối đá, nắm lấy tay cầm, đẩy một cách khó nhọc.
Cối đá phát ra âm thanh nặng nề trầm đục, sữa gạo chậm rãi chảy ra .
Nhàn cư vi bất thiện
Vóc dáng nàng bé nhỏ, đẩy rất chậm, mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán.
“Chậm thôi, không cần vội.” Ta nói .
Nàng c.ắ.n môi không nói chuyện, chỉ yên lặng dùng sức.
Cối đá chuyển động phát ra tiếng cọt kẹt, rất rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch.
“Thẩm thẩm…” Nàng vừa đẩy cối vừa cẩn thận mở miệng.
“Ừ?” Ta đáp lời, tiếp tục khuấy sữa gạo.
“Con… Con có thể xin người một chuyện được không ?” Giọng của nàng rất nhẹ, mang theo một tia bất an.
“Cứ nói đi .”
“Con… Con không có tiền, có thể ở đây làm việc giúp thẩm, đổi lấy cơm ăn được không ?” Cuối cùng nàng cũng nói ra , cái đầu nhỏ cúi xuống ngày càng thấp.
Ta ngừng động tác trong tay, ngắm nàng thật kĩ.
Thân hình gầy gò của nàng, dưới ngọn đèn vàng leo lét lại càng thêm đơn bạc.
“Tiểu Tiểu, ta chỉ là một kẻ bán mì, đến nuôi sống bản thân còn khó khăn.” Ta ăn ngay nói thật.
Xay bột cũng chỉ vì ta muốn thử làm thêm món mì lạnh, thay đổi khẩu vị cho khách.
Cơ thể nàng cứng đờ, ánh sáng trong mắt lập tức tắt ngúm, bàn tay bên người đang siết chặt bất an buông thõng xuống.
Nàng lặng lẽ đi ra cửa, bước chân dừng lại , nàng quay đầu nhìn ta , trong mắt là vẻ thất vọng cùng lưu luyến.
“Đợi chút đã .” Ta gọi nàng.
Nàng xoay người , nhìn ta nghi hoặc.
“Nếu con thông minh nhanh nhẹn một chút, giúp ta mời chào khách, thì ta có thể đảm bảo cơm ăn hàng ngày của con.” Ta nói .
Ánh mắt nàng lập tức sáng bừng, vui mừng hỏi lại : “Thẩm nói thật sao ?”
“Phải.” Ta gật đầu, “Mỗi sáng con tới đầu ngõ chờ ta , giúp ta đón khách, ta sẽ cho con ăn cơm.”
“Được! Con nhất định sẽ làm thật tốt !” Nàng cúi thật sâu, sau đó xoay người nhảy chân sáo khỏi nhà, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng biến mất trong màn mưa mịt mờ.
Mưa vẫn đang rơi, tí ta tí tách gõ lên mái hiên.
Ta nhìn theo hướng nàng rời đi , trong lòng lặng lẽ thở dài.