Chương 1 - Mèo Mả Gà Đồng
Sắp hết giờ làm, sếp lại bất ngờ giao cho tôi một nhiệm vụ khẩn, khiến tôi phải tăng ca.
Bạn trai “chu đáo” của tôi nhắn tin ngay lập tức: “Em yêu, nhớ ăn uống đầy đủ dù có bận rộn nhé.”
Tôi thờ ơ nhắn lại: “Ừ” rồi mở điện thoại kiểm tra camera trong nhà.
Hình ảnh hai người họ quấn lấy nhau trên chiếc giường tôi mua hiện rõ rành rành.
Cố bắt tôi nai lưng làm việc, còn định cướp bạn trai tôi sao?
Ăn của tôi, dùng đồ của tôi, rồi quay ra trách tôi vì quá bận rộn à?
Tôi lưu lại đoạn video, để xem họ vui vẻ được bao lâu!
1
Tôi vừa cầm túi lên chuẩn bị về thì tiếng gọi từ Lâm Thanh Thanh khiến tôi dừng bước.
“Làm việc thì lười biếng, tan ca lại nhanh nhất công ty,” cô ta lạnh lùng liếc tôi một cái, cằm hất lên đầy khinh bỉ. “Còn nữa, cái báo cáo hôm nay cô làm, sửa lại đi.”
Tôi đáp: “Nhưng giám đốc Tần đã duyệt qua và ông ấy nói—”
“Tôi bảo không được là không được!” Cô ta cắt lời, giọng bỗng trở nên gay gắt. “Đừng quên ai mới là sếp trực tiếp của cô.”
Tôi miễn cưỡng gật đầu, cô ta mới lườm một cái rồi xoay người, bước đi trong tiếng giày cao gót gõ nhịp.
“Chi Chi, em làm gì đắc tội với cô ta à? Sao dạo này cô ấy cứ hành hạ bắt em làm thêm giờ mãi thế?” Chị Hồng, đồng nghiệp thân thiết của tôi, thở dài. “Một tuần rồi, để chị nói với giám đốc Tần cho em.”
Tôi giữ tay chị, lắc đầu: “Không cần đâu chị. Dù sao cô ấy cũng là sếp của em…”
Chị Hồng đành rời đi khi thấy tôi không muốn làm lớn chuyện.
Đến tối muộn, văn phòng chỉ còn lại tôi. Tôi nhắn cho Dương Thành rằng mình phải tăng ca. Ngay sau đó, tin nhắn từ anh xuất hiện: “Dù bận thế nào, em nhớ ăn uống đàng hoàng nhé.”
Tôi khẽ cười, mở iPad ra và kiểm tra camera.
Trên màn hình, hình ảnh hiện rõ ràng – hai thân thể quấn lấy nhau không rời.
Đúng là Lâm Thanh Thanh và... bạn trai tôi, Dương Thành.
Dương Thành không hề hay biết rằng, trong lúc anh ta đi công tác, tôi đã lén lắp hai chiếc camera mini trong phòng khách và phòng ngủ.
Camera ghi lại tất cả, từ biểu cảm ngượng ngùng trên gương mặt Lâm Thanh Thanh, đến những hành động thân mật của họ. Tôi khẽ cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt Lâm Thanh Thanh, người thường ngày luôn lạnh lùng, lại có nét dịu dàng như vậy.
Đeo tai nghe vào, tôi nhấn nút ghi lại. Họ bắt đầu từ một bữa tối dưới ánh nến, rồi chuyện trò, và sau đó, màn hình hiện lên cảnh hai người họ âu yếm, từ phòng khách kéo dài đến tận phòng ngủ.
Sau một hồi mây mưa, âm thanh từ camera vang lên rõ mồn một.
“Em không muốn trốn mãi nữa. Khi nào anh mới chịu chia tay với con Hứa Chi kia?” Lâm Thanh Thanh hất mặt, đầy vẻ khó chịu. “Chỉ cần nhìn thấy cô ta là em đã bực rồi!”
“Đừng nóng, anh hứa mà. Cô ta vừa được thừa kế một khoản tiền lớn từ dì. Đợi lấy xong số đó, anh sẽ đá cô ta ngay!” Dương Thành cười gian: “Nếu không vì tiền, anh đã chẳng thèm phí thời gian với loại người như cô ta.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tim tôi vẫn thắt lại.
Tôi và Dương Thành vốn là bạn học đại học. Anh ta theo đuổi tôi suốt bốn năm, đến khi tốt nghiệp tôi mới đồng ý làm bạn gái.
Hôm đó, Dương Thành ôm tôi xoay vòng trong niềm vui sướng, hứa hẹn: “Chi Chi, anh sẽ đối xử tốt với em, mãi mãi.”
Sau khi ra trường, cả hai cùng làm ở một công ty. Dương Thành đề nghị chúng tôi thuê chung một căn hộ gần chỗ làm.
“Có vội quá không? Em chưa sẵn sàng cho việc sống chung.”
Anh ta cười hiền, xoa đầu tôi: “Ngốc ạ, anh đâu ép em. Chỉ là anh muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy em thôi.”