Chương 6 - Mệnh Ta Khắc Phu Nhưng Phu Quân Của Ta Lại Không Hẹo Kìa

Mệnh ta kh.ắc phu nhưng phu quân của ta lại không h.ẹo kìa!!!(P6)

Tác giả: 棠小糖

Edit: Lynx

------------------

16

"Ngoài tứ Hoàng tử ra thì Thánh Thượng còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu!" Thấm Dương Quận chúa cho rằng đây là chuyện đương nhiên: "Ngũ điện hạ vẫn là một đứa bé! Chẳng lẽ lại để hắn ngồi lên ngai vàng à?"

Nàng ấy vừa nói vừa nhìn cái bụng chưa nhô lên của ta.

"Bây giờ ngươi còn có thai, làm gì còn ai phù hợp hơn ngài ấy nữa?"

Cảm xúc của ta khá phức tạp.

Lúc trước vẫn nghĩ có con sẽ đảm bảo cho ta đủ cơm ăn áo mặc suốt đời, nhưng không ngờ bây giờ nó lại có ý nghĩa như vậy!

Vân Cảnh đến nhanh hơn ta nghĩ.

Chỉ mới không gặp hắn có mấy ngày mà ta đã cảm thấy chúng ta xa nhau rất lâu rồi.

"Diệu Diệu." Hắn khoác áo choàng lên người ta, cẩn thân buộc lại giúp ta, giọng nói của hắn vẫn trầm thấp như cũ: "Chúng ta về nhà đi."

Những người còn lại đồng loạt quỳ xuống đất.

"Cung thỉnh bệ hạ nương nương hồi cung!"

Ta: "..."

Cái này cũng đột ngột quá...

Trên xe ngựa, cuối cùng ta không nhịn được nữa thấp giọng hỏi: "Điện... Bệ hạ cảm thấy thân thể như thế nào?"

Đôi mắt đen láy của Vân Cảnh lẳng lặng qua, đôi mắt ấy như có ý cười: "Có Diệu Diệu ở đây, tất nhiên sẽ tốt hơn rồi."

Không thể phủ nhận một điều rằng người trong cung làm việc rất nhanh, khi chúng ta về cung thì thứ nên được dọn dẹp đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Một tháng sau là đại điển đăng cơ của Vân Cảnh.

Tất cả các đại thần trong triều đều đồng ý một người nhiều bệnh ngồi trên ngai vàng.

À, đành phải đồng ý thôi, bây giờ làm gì còn lựa chọn nào tốt hơn đâu.

Ta rất vui vì Thấm Dương Quận chúa đã gửi vị đầu bếp trong biệt viện kia đến cho ta, điều này cũng khiến cho thời gian mang thai của ta vui vẻ hơn.

Ngoại trừ việc mập ra một chút ra thì ta chẳng có vấn đề gì cả.

Ta cứ nghĩ Vân Cảnh sẽ rất bận, nhưng chắc hẳn chúng quần thần thông cảm với tình trạng sức khỏe của hắn, nên những việc họ có thể tự giải quyết thì họ sẽ tự giải quyết.

Ngoài một số người t.ự s.át, cũng có một số người cáo lão về quê.

Cha ta chính là một trong số đó.

Sau khi Tưởng Minh bị chém đầu, Tưởng thị đau buồn đến mức lâm bệnh, không bao lâu sau bà ta cũng đi theo huynh trưởng của bà ta luôn.

Cha ta nản lòng thoái chí cáo lão về quê.

Cố Chi Phương không chịu nổi đả kích khi rớt từ trên mây xuống vũng bùn lầy, sau khi nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, nàng ta cạo tóc làm ni cô.

Thấm Dương Quận chúa cười nhạt.

"Hừ, coi như nàng ta thông minh, ít nhất vào chùa nàng ta còn có miếng cơm mà ăn. Chứ với thân hình mảnh mai yếu ớt kia á, chỉ sợ nàng ta sẽ ch.ết giữa đường nếu đi theo cha ngươi về cái nơi khỉ ho cò gáy ấy."

Ta gật đầu đồng ý: "Cũng phải cảm tạ Yến Vương, nếu lúc đó ông ấy không ngăn cơn sóng dữ bắn chết Thái tử, có lẽ hôm nay ta cũng phải lẩn trốn như vậy."

Thấm Dương Quận chúa bĩu môi: "Đâu phải ông ấy làm? Tiếu Kỳ là người bắn mũi tên kia đấy!"

Ta đứng thẳng dậy: "Thật à?"

Nhắc đến chuyện này, Thấm Dương Quận chúa càng tức giận hơn: "Cha ta nói đây là khảo nghiệm của hắn, nhưng khảo nghiệm cái gì chứ? Bệ hạ đã sửa lại án sai cho nhà họ Tiếu, vậy mà hắn vẫn chưa cửa cầu hôn! Lề mà lề mề, phiền ch.ết đi được!"

Ta im lặng một lát: "... Nghe nói ngày hôm qua Quý Dương của Thu Phong các đã đến phủ Quận chúa, hắn ta còn chờ đợi ngài suốt một ngày phải không."

Thấm Dương Quận chúa bỗng cảm thấy chột dạ: "... Ta làm như vậy vì lúc đó ta đang giận hắn mà! Ai mà biết được hắn sẽ liên thủ với cha ta để lừa gạt ta chứ!"

Ta đã nói mà.

Yến Vương và phụ thân của Tiếu Kỳ là bạn tri kỉ, năm đó nhà họ Tiếu xảy ra chuyện, vẫn là Thấm Dương Quận chúa đứng ra bảo vệ Tiếu Kỳ.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ lúc đó họ đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi.

Thấm Dương Quận chúa lại nói thêm: "Ngươi có thể làm chứng cho ta có đúng không?"

Ta nắm chặt lấy tay nàng ấy.

"Cái đó... ngươi gọi thái y đến giúp ta đi, hình như ta... sắp sinh rồi."

17

Ta cũng không ngờ ta mang thai long phượng.

Sau khi hai đứa bé cất tiếng khóc chào đời, ta cũng khóc, khóc vì xúc động.

Thế này cũng có thể coi như hoàn thành nhiệm vu vượt mức rồi!

Nhìn hai đứa bé vừa mới biết đi trong sân, ta không nhịn được mà đến gần hôn chúng mấy cái.

Đang hôn thì có một cánh tay ôm lấy eo ta.

Ta quay đầu lại thì thấy Vân Cảnh vừa mới hạ triều, sắc mặt hắn có vẻ không được tốt cho lắm.

"Hình như Diệu Diệu rất thích hai đứa nó nhỉ."

Hả?

Lại có đại thần nào chọc tức hắn rồi? Không giống lắm mà.

Ta hơi do dự một chút, liệu có phải nam nhân này ghen tị với hai đứa bé không?

Không đến mức đó chứ, dù sao hắn cũng là cha của hai đứa bé cơ mà, sao hắn có thể ngây thơ đến mức đó được nhỉ?

Hay là... cơ thể không thoải mái?

Nghĩ đến điều đó, cuối cùng ta cũng hiểu ra, ta ôm hai đứa bé ngơ ngác hỏi: "Không đúng, tại sao ngài vẫn chưa "đi" thế?"

Khuôn mặt của Vân Cảnh hơi sượng trân.

Có lẽ hắn cũng nhớ lại những lời bản thân đã nói trong đêm tân hôn.

Một lát sau, hắn nhướng mày cúi đầu kề sát bên tai ta, hơi thở ấm áp chạm vào vành tai ta tạo bên bầu không khí mập mờ.

"Vậy... làm phiền Hoàng Hậu cố gắng thêm một chút nhé?"

...

Ta thề, ta cố gắng lắm rồi đấy!

Cuối cùng ta không thể cố gắng thêm được nữa, vì vậy ta quyết định từ bỏ, cuộc đời này không còn gì đáng để luyến tiếc nữa.

"Phu quân, chàng đã từng nghe câu này chưa: Sống khổ một chút vẫn tốt hơn ch.ết mà, chàng buông tha cho bản thân, cũng buông tha cho ta đi mà."

Vân Cảnh lôi ta ra khỏi chăn.

"Bắc Mạc đang có trận tuyết đầu mùa, ta đưa nàng về xem nhé?"

???

Ta lập tức tỉnh táo lại: "Thật chứ?"

Ánh mắt hắn như có ý cười.

"Ta đã hứa với Diệu Diệu, thì ta sẽ giữ lời hứa."

Ta vui vẻ nói: "Vậy có cần gọi Thấm Dương Quận chúa đi cùng không? Nàng ấy muốn đến Bắc Mạc từ lâu lắm rồi!"

Vân Cảnh nhướng mày.

"Ba ngày sau là đại hôn của nàng ta và Tiếu Kỳ, có lẽ sẽ không kịp đâu."

Ta cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên vui vẻ.

"Không sao cả! Vậy chúng ta tự đi thôi!"

...

Sau một trận tuyết rơi dày đặc mặt hồ đã đóng băng, ta đi dạo trên mặt hồ băng một lúc lâu, còn Vân Cảnh thì nướng thịt thỏ trên bờ.

Ừm, không thể phủ nhận rằng tay nghề của hắn càng ngày càng tốt hơn!

Nhưng mà thân thể của hắn vẫn không ổn lắm, ngồi cạnh đống lửa cả buổi mà bàn tay vẫn lạnh như thế này.

Ta đành kéo tay hắn lại sưởi ấm.

Hắn ngước mắt lên nói khẽ: "Diệu Diệu, trên người ta cũng lạnh này."

Ta: "..."

...

Đông đi xuân tới, hai đứa bé đã biết chạy rồi.

Ta mời Thấm Dương Quận chúa đến nói chuyện.

"Nếm thử đi, điểm tâm ngự thiện phòng vừa mới làm đấy! Ta vẫn phải cảm ơn vì ngày xưa ngươi rộng lượng gửi đầu bếp đó đến cho ta, nếu không thì ta cũng không thể thưởng thức những món ngon như thế này."

Thấm Dương Quận chúa nằm ngửa, lười biếng phất tay: "Cảm ơn cái gì chứ, đó vốn là người của bệ hạ mà."

Ta ngừng lại một lát, từ từ ngẩng đầu lên: "Ngươi nói cái gì?"

Thấm Dương Quận chúa cũng phát hiện ra mình vừa nói lỡ mồm, lập tức ngồi thẳng dậy, trên khuôn mặt hiếm hoi lộ vẻ căng thẳng.

"... Chúng ta có thể giả vờ như không nghe thấy có được không?"

18

Ta đi thẳng đến ngự thư phòng.

Dọc theo đường đi, vô số ký ức ùn ùn kéo đến, những mảnh ghép chưa từng hiểu rõ dần dần kết nối lại với nhau.

Hóa ra Yến Vương đã sớm đứng về phía hắn.

Hóa ra hắn đã sớm biết chuyện Thái tử muốn tạo phản, hơn nữa còn cố ý để Thấm Dương Quận chúa dẫn ta rời khỏi đó, người ở trong biệt viện đó đều là người của hắn.

Hóa ra mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, kể cả ta.

Hắn là người đánh bàn cờ này.

...

Thái giám tổng quản canh giữ bên ngoài ngự thư phòng không dám ngăn cản ta, hắn ta vừa khom lưng đi theo sau vừa lau mồ hôi.

Vừa đến bên ngoài cửa ta đã nghe thấy vài giọng nói ở bên trong.

"... Bệ hạ, ba năm hiếu kỳ của Tiên Hoàng đã qua, hậu cung của bệ hạ vẫn luôn bỏ trống, nên việc tuyển tú không thể trì hoãn thêm được nữa."

Ta khựng lại, bàn tay đang định gõ cửa dừng lại giữa không trung.

Ngay sau đó ta nghe thấy tiếng ho khan của Vân Cảnh, một lúc sau mới dừng lại.

"... Thân thể này của Trẫm, chỉ có một mình Hoàng Hậu thôi đã miễn cưỡng lắm rồi, lại tuyển thêm tú nữ tiến cung thì Trẫm sẽ không chịu nổi mất, Trẫm không muốn làm trễ nải các cô nương ấy."

Ta: "..."

Trong ngự thư phòng, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng đến đáng sợ.

Thái giám tổng quản đứng bên cạnh ta không dám ngẩng đầu lên.

Ta nhìn hắn ta bằng ánh mắt đồng tình, chắc hắn ta nhịn cười vất vả lắm đúng không?

Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nói như vậy, ta cũng đã quen rồi.

Ta giơ tay gõ cửa.

Một lúc sau, cánh cửa phòng bị người đẩy ra, mấy cận thần đứng phía sau ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ta rồi lại nhanh chóng cúi gằm mặt xuống.

Vân Cảnh hơi sững sờ: "Diệu Diệu, sao nàng lại đến đây?"

Ta chớp mắt, lại nắm lấy tay hắn.

"Không có gì đâu, ta muốn ăn thịt thỏ nướng, phu quân có muốn đi cùng ta không?"

Hắn giật mình, sau đó mỉm cười nắm chặt lấy tay ta.

Cảm giác ấm áp truyền đến, khiến trái tim như muốn tan chảy.

"Được thôi."

Thật thật giả giả, hư hư thực thực, đều không có ý nghĩa gì cả.

Không có gì quan trọng hơn chàng.

Chỉ cần có chàng ở đây, là tốt rồi.

(Hoàn)