Chương 2 - Mệnh Phượng Mệnh Kỹ
3
Vào phủ rồi, nha hoàn bà tử thay ta tắm rửa thay y phục, khoác cho ta một bộ áo nửa mới nửa cũ —— đến cả gia nô có thể diện trong nhà cũng ăn mặc tươm tất hơn ta.
Nhưng ta chẳng để tâm. Chỉ cần được ở lại, dù làm nô làm tỳ cũng còn hơn cuộc sống trước kia.
Đến tối, ta rốt cuộc gặp được người phụ thân trong lời đồn.
Ông nhìn ta thoáng sững sờ, rồi như nhớ ra điều gì, liền gượng cười nói: “Năm ấy nhà
nghèo, bất đắc dĩ mới phải đưa con đi. Nay con trở về là tốt rồi, cũng coi như có người bầu
bạn với tỷ tỷ. Chỉ tiếc mẫu thân con tháng trước đã bệnh mất, nếu không còn có thể gặp con một lần.”
Ta còn chưa kịp đau buồn, ông đã hỏi tiếp: “Con tên là gì?”
Thật là chuyện cười lớn của thiên hạ!
Trên đời lại có phụ thân không biết tên con gái mình.
Nghĩ lại năm xưa đưa ta đi, hẳn ông chỉ lo trút bỏ một “tai tinh”, đến cả một cái nhũ danh cũng chẳng buồn đặt cho ta.
Nhưng để được lưu lại, ta giả vờ ngoan ngoãn đáp: “Gọi là Lai Đệ.”
Phụ thân nhíu mày, dường như thấy cái tên ấy làm tổn hại thể diện “Khố sứ đại nhân”, khẽ ho một tiếng rồi nói:
“Dân quê không biết đặt tên. Tỷ tỷ con gọi là Phượng Nghi, vậy con đổi tên thành Phù Loan.”
Trong lòng ta cười lạnh.
Phù Loan —— chẳng phải rõ ràng là bảo ta sinh ra chỉ để làm nền cho tỷ tỷ hay sao?
Những năm ở thôn quê, ta thường lén nghe giảng bài trong học đường, tự biết mình tuy thân nữ nhi, song lại thông tuệ hơn không ít nam tử.
Ngày trước chỉ có thể làm nền cho họ, nay trở về phủ, lại phải làm nền cho tỷ tỷ!
Huống hồ phụ thân chỉ là một chức Khố sứ nhỏ nhoi, vậy mà dám đặt tên cho con gái là “Phượng Nghi”, chẳng sợ chuốc lấy tai họa sao?
Thế nhưng ta vẫn cung kính đáp: “Vâng, Phù Loan xin ghi nhớ.”
Đêm ấy soi gương, ta quyết đổi cách nhìn của người trong nhà đối với mình.
Ta dùng than bôi đen khuôn mặt —— có lẽ chỉ cần dung nhan này không lộ chân tướng, ta sẽ không bước vào số mệnh đã được tiên đoán.
Nhớ lại chuyện giết người, nếu không phải dưỡng phụ toan làm điều cầm thú, ta quyết chẳng hạ độc thủ.
Dung mạo trong gương lúc này chẳng còn là tuyệt sắc, thậm chí có phần buồn cười.
Nhưng ta chẳng bận tâm, trái lại còn âm thầm mừng rỡ:
Ta vốn không muốn dùng gương mặt này để xuất đầu lộ diện. Chỉ cần trong nhà cho ta một chỗ dung thân yên ổn, dù phải làm cái bóng của tỷ tỷ, thì có gì không thể?
4
Thế nhưng hiện thực rất nhanh đã dội cho ta một gáo nước lạnh.
Phụ thân chẳng bao lâu liền gọi ta đến, nói rằng ta đã hồi phủ thì phải vì gia đình mà chia sẻ lo toan.
Ông lại nhẫn tâm muốn gả ta cho tên mã phu trong phủ —— kẻ từ lâu đã có tư tình với tỷ tỷ!
Thì ra tên mã phu ấy tuy có dáng dấp khôi ngô, nhưng bản tính phong lưu, nhân lúc sơ hở liền dụ dỗ tiểu thư lớn!
Phụ thân ta từ lâu đã dốc sức vun vén cho tỷ tỷ nơi kinh sư, chỉ mong nhờ vào mệnh “Phượng” của nàng mà một bước lên mây.
Đã sớm truyền ra ngoài rằng ái nữ của ngài sau này tất sẽ làm hoàng hậu, sao có thể để một tên mã phu hủy hoại tiền đồ?!
Song tên mã phu ấy không dễ gạt bỏ.
Hắn đem theo áo lót thân cận của tỷ tỷ đến chất vấn phụ thân, lớn tiếng đòi cưới nàng làm vợ, nếu không sẽ vạch trần chuyện xấu khắp kinh thành.
Hắn còn cảnh cáo phụ thân chớ mơ bịt miệng, bởi hắn đã giữ lại chứng cứ!
Phụ thân vừa giận vừa sợ.
Mẫu thân vì chuyện này mà sinh bệnh, khí huyết công tâm, đến khi ta vừa hồi phủ một tháng trước thì đã qua đời.
Ý của phụ thân —— là muốn ta thế thân tỷ tỷ, gả cho tên mã phu ấy!
Chẳng trách hôm đó ông vừa thấy ta liền chán ghét, rồi lại chuyển sang vui mừng —— hẳn lúc ấy đã tính toán dùng ta thay tỷ tỷ xuất giá!
Huống hồ năm xưa thầy bói từng phán, một người mệnh Phượng, một người mệnh Kỹ.
Trong mắt phụ thân, dùng “mệnh Kỹ” của ta để đối phó với kẻ nô tài kia, chẳng phải là đáp trả đúng lúc sao?
Một mũi tên trúng hai đích, còn gì đáng tiếc?
Còn ta – đứa con gái thất lạc bao năm?
Từ đầu đến cuối, ông chưa từng bận tâm đến ý nghĩ của ta.
Nghe phụ thân thao thao bất tuyệt sắp đặt mọi việc, lòng ta như băng giá, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, hành lễ thật sâu: “Phù Loan hiểu rồi.”
Phụ thân khen ngợi đôi câu rồi rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng ông mà cười lạnh: Phụ thân, nếu người đã tính toán với nữ nhi như vậy, thì đừng trách nữ nhi cũng biết tính kế!
5
Tên mã phu ấy chẳng dễ lừa gạt.
Hắn cũng biết rõ chuyện tỷ tỷ mang mệnh “Phượng” — việc này người kinh thành đều hay.
Hắn chỉ một lòng muốn cưới tiểu thư lớn.
Vậy nên ta ra tay trước.
Ta dùng mê dược làm hắn bất tỉnh, cố ý cùng hắn y phục xốc xếch nằm chung trên giường.
Phụ thân liền dẫn người xông vào “bắt gian tại trận”.
“Thế là, giữa muôn trùng ánh nhìn khinh rẻ, nhị tiểu thư — kẻ vừa mới được nhận về phủ — lại tự nguyện sa đọa, cùng một tên mã phu hèn hạ lún sâu bùn nhơ!”
Từng ánh mắt sắc bén như đao kiếm, khiến lòng ta như bị đâm trăm nghìn mũi.
Tỷ tỷ xông vào, vừa thấy người tình cùng ta đồng sàng, chẳng nói chẳng rằng liền nhào đến đánh đấm túi bụi!
Đợi đến khi nàng mệt lả, phụ thân mới sai người dìu nàng lui xuống.
Sau đó, ông tiến lên tát ta một cái như trời giáng!
“Ta không có đứa con gái như ngươi! Cút theo hắn đi cho khuất mắt ta!”
Đã đóng tuồng, thì phải diễn trọn vai.
Chỉ là, lòng ông độc ác đến thế, cũng khiến tim ta nhói đau ——
Ta từng ngây ngốc cho rằng trở về nhà thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, hóa ra chỉ là mộng tưởng si ngốc.