Chương 6 - Mệnh Lệch Đường Đời

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Những ngón tay nhỏ khẽ chạm quanh mép vết bỏng đỏ trên tay tôi, đôi má phồng lên.

Con bé cố sức, nghiêm túc thổi hơi, những giọt nước mắt to tròn rơi trên cánh tay tôi, lẫn vào bẩn bụi.

Lục Yến Thần và Dương Thanh Thanh hoàn toàn chết lặng, như hai bức tượng đất, kinh hoàng và mờ mịt nhìn cảnh tượng lật đổ toàn bộ nhận thức trước mắt.

Ngoài kia chỉ đồn Hạ gia nhà giàu nhất chỉ có một con trai là Hạ Nguyên Châu, đâu biết Hạ gia từng có một viên minh châu thực thụ.

Để bảo vệ tôi, cha cho tôi theo họ mẹ.

Sau đó Tập đoàn Hạ thị gặp phong ba, cha mẹ vì an toàn của con gái mà đau đớn ly hôn, che giấu hẳn thân phận của tôi.

Vợ Hạ Nguyên Châu quả thật đã mất khi sinh, nhưng để lại một bé gái, cả nhà mong cô bé lớn lên vô ưu, nên từ nhỏ đã theo tôi.

Cả đại sảnh, chỉ còn tiếng trẻ con khóc và tiếng răng hai kẻ Lục Yến Thần cùng Dương Thanh Thanh va lập cập.

“Ha… Hạ thiếu! Tha mạng!”

Lục Yến Thần là người tỉnh lại đầu tiên, vừa lăn vừa bò quỳ sụp xuống, trán dập mạnh xuống nền lạnh “cộc cộc”, giọng run đến biến dạng:

“Chúng tôi thật sự không biết cô ấy là người nhà ngài! Nếu biết, cho chúng tôi trăm lá gan cũng không dám! Hạ thiếu! Xin ngài rộng lòng! Coi chúng tôi như một cơn gió thoảng mà tha cho!”

Dương Thanh Thanh như mới bừng tỉnh, ôm khuôn mặt sưng đỏ, bế con, nước mắt nước mũi tèm lem, cũng quỳ theo:

“Hạ thiếu! Chúng tôi mù mắt! Là chúng tôi có mắt không tròng! Chị, xin lỗi! Chúng tôi đáng chết!”

Cô ta ôm con, làm bộ muốn dập đầu.

Tôi nhìn đôi nam nữ vừa rồi còn vênh váo, giờ rạp mình dưới đất như hai con chó hoang mất chủ, ngoe nguẩy cầu xin.

Một luồng chua lạnh chực trào lên cổ họng.

Tôi kéo khóe môi, chạm vào vết thương khiến tôi hít mạnh vì đau, nhưng giọng vẫn khàn mà rõ, nện xuống khoảng không chết lặng:

“Không biết?”

“Không biết tôi là ai, nên một người đàn bà mặc vải thô dắt theo đứa bé là có thể mặc sức sỉ nhục, đánh đập?”

Mồ hôi họ tuôn như suối, đầu dúi sát sàn, cứng họng không thốt nổi lời nào.

“Lục Yến Thần.”

Tôi nhìn kẻ từng huênh hoang, giờ run như cầy sấy, giọng đầy nhạo báng khắc cốt.

“Sáu năm rồi, anh vẫn ngu như lợn, không tiến nổi một tấc.”

Lục Yến Thần giật phắt đầu, ngờ vực nhìn tôi.

“Sao hả,”

Tôi cười nhạt không chút ấm.

“Mấy năm nay, chưa từng thắc mắc vì sao những kẻ từng bưng vàng bạc đến nhờ anh đổi mệnh bỗng dưng biến mất?”

“Vì sao danh tiếng ‘thần toán’ của anh mấy năm nay chẳng ai đoái hoài?”

“Tại sao đứa con ‘song tinh Phúc Tài, Văn Khúc chiếu mệnh’ anh phán,”

Ánh mắt tôi quét qua thằng bé đang khóc trong lòng Dương Thanh Thanh.

“Không đem phú quý cho nhà anh, mà trái lại làm việc làm ăn nhà họ Lục tụt dốc, suýt bán cả tổ trạch?”

Sắc mặt anh ta trong chớp mắt trắng bệch, đôi mắt vì kinh hoàng và dự cảm rợn người mà trợn tròn.

Những nghi vấn từng đổ thừa cho vận xấu, giờ bị lột trần, đẫm máu phơi ngay trước mặt.

“Không… không thể…”

Lục Yến Thần lẩm bẩm, bỗng như bị rắn độc mổ trúng, đôi mắt đỏ au quăng sang Dương Thanh Thanh.

Mang theo hằn học điên cuồng và cơn giận khó tin, ngón tay suýt chọc vào mặt cô ta, giọng vút lên the thé:

“Là mày! Dương Thanh Thanh! Có phải mày không? Năm đó ở bệnh viện… có phải mày giở trò? Là mày đổi mệnh hai đứa trẻ!”

“Lục Yến Thần đồ nói bừa!”

Dương Thanh Thanh bị tố bất ngờ, hồn vía lên mây, gào phản bác, mặt đầy độc hận.

“Rõ ràng là do anh học nghệ không tinh! Là anh phán sai! Giờ muốn hắt bẩn sang tôi! Đổi mệnh cái gì! Tôi chưa nghe bao giờ! Đừng có vu khống! Rõ ràng là anh chê chị ấy sinh con gái! Là anh ép chị phá thai! Là anh thấy chết không cứu! Là anh…”

“Đồ tiện! Câm mồm cho tao!”

Lục Yến Thần bị bóc trần, thẹn quá hóa giận, giơ tay toan túm tóc Dương Thanh Thanh.

“Đủ rồi!”

Tôi quát, cắt ngang màn chó cắn chó ghê tởm.

Nỗi hận và nhục sáu năm dồn nén như núi lửa trào lên.

Ánh mắt tôi lạnh như băng lướt qua bát canh nấm rừng anh ta vừa dùng để dội tôi, vẫn còn bốc hơi nóng.

Tôi bưng bát, từng bước tiến về phía Dương Thanh Thanh đang quỳ, mặt mũi vặn vẹo, miệng còn đổ lỗi lẫn nhau.

Cô ta hoảng hốt nhìn bát canh trong tay tôi, sợ đến ôm con lùi lại:

“Chị… chị định làm gì? Cứu… cứu với!”

Hạ Nguyên Châu đứng sau lưng tôi với ánh mắt băng giá, như bức tường vững chãi nhất, không nhúc nhích.

“Dương Thanh Thanh.”

Giọng tôi yên ắng đến đáng sợ, nhưng lạnh ngấm tận xương.

“Năm đó tôi đưa cô ra khỏi vùng núi, nuôi cô ăn học, tôi đã nói bao nhiêu lần?”

Tôi dừng trước mặt cô ta, nhìn xuống gương mặt vừa hoảng sợ vừa độc địa.

“Tôi nói, đừng mơ dựa vào đàn ông để đổi đời.”

“Cũng nói, suốt đời phải dựa vào chính mình.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)