Chương 2 - Mẹ Tôi và Những Bí Mật Đen Tối

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngón tay bà khẽ run lên — tôi biết đó là thói quen mỗi khi mẹ hoảng loạn.

Tôi cầm điện thoại trên bàn lên:

“Mẹ nói con vu khống nó? Trong camera ghi lại rõ ràng như vậy, tại sao mẹ vẫn cố bao che cho nó?”

Dượng khựng lại một chút, định giơ tay ra lấy.

Nhưng mẹ tôi đã nhanh hơn, đập mạnh điện thoại xuống đất, rồi dùng chân giẫm nát màn hình.

Vẫn chưa hả giận, bà còn giật luôn chiếc camera trên kệ sách, ném cho vỡ vụn.

“Tư Vũ đã nói rồi, đây là do con dùng AI ghép mà!”

“Suốt ngày ru rú trong phòng, nghiên cứu mấy thứ kỳ cục quái đản, không biết học theo em con để sống cho đàng hoàng hay sao.”

Tôi không nhịn được mà bật cười.

Những năm mẹ còn chưa tái hôn, rõ ràng chính tôi là người lén lút trong phòng, từng nét từng nét vẽ ra chi phí sinh hoạt cho cả hai mẹ con.

Lưu Tư Vũ đứng sau lưng ba mẹ, vẻ mặt vừa giả tạo vừa khiêu khích, như thể đang tuyên chiến với tôi.

Giữa lúc căng thẳng, chuông cửa vang lên. Là lãnh đạo trường học của Lưu Tư Vũ đến tận nhà.

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Lưu Tư Vũ, hành vi cá nhân của em đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của nhà trường!”

“Vừa nãy đến cả lãnh đạo cấp quận cũng đã gọi điện cho tôi, em nên cho tôi một lời giải thích hợp lý đi.”

Hiệu trưởng tức đến đỏ cả mặt, còn Lưu Tư Vũ thì đảo mắt một vòng, lập tức khóc òa lên.

“Xin lỗi thầy hiệu trưởng, đã khiến trường phải bận tâm. Nhưng đoạn video đó là giả, ba mẹ em có thể làm chứng.”

Mẹ tôi thì vội vàng niềm nở bưng trà rót nước cho khách, mặt mày tươi cười lấy lòng.

“Đúng vậy, thưa thầy.” Mẹ tôi vội vàng phụ họa. “Con mèo đó đúng là tự leo ra ngoài rồi ngã chết. Con gái lớn nhà tôi từ nhỏ đã có vấn đề thần kinh, tôi sẽ lập tức bắt nó đi đính chính.”

Bà vừa nói vừa mạnh tay véo tôi một cái, nhưng tôi đã rút chiếc điện thoại giấu trong túi ra.

“Xin lỗi, nhưng camera giám sát thì không biết nói dối đâu. Mọi người không nghĩ rằng chỉ cần đập cái camera là video sẽ biến mất đấy chứ?”

【Chết tiệt, chẳng phải đã bảo bà già đó phá điện thoại trước rồi sao? Sao vẫn còn…】

Tôi liếc cô ta lạnh lùng: “Máy phụ thôi mà. Bằng chứng quan trọng thì tất nhiên phải được cất kỹ rồi.”

Từ lúc Lưu Tư Vũ bước vào phòng tôi, tôi đã nghe thấy hết mưu đồ dụ mẹ tôi tiêu hủy chứng cứ của cô ta.

Thế nên tôi giả vờ mắc bẫy, cố tình để một cái máy giả trên bàn.

Hiệu trưởng càng xem video, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng, chỉ thẳng tay vào mặt cô ta mà quát lớn.

“Thật quá tệ hại, đúng là con chuột làm hỏng cả nồi cháo. Một vết nhơ thế này đủ phá hỏng trăm năm danh tiếng của trường chúng ta. Cô Vương, lập tức làm thủ tục cho cô ta thôi học, hôm nay công bố luôn đi.”

Lưu Tư Vũ năm nay mới năm ba. Không lấy được bằng tốt nghiệp còn là chuyện nhỏ, nhưng mang trên người một scandal như vậy, sau này chỉ cần công ty nào tra lý lịch, chắc chắn sẽ không ai dám nhận.

Cô ta tái mét mặt, cuống cuồng nắm tay hiệu trưởng:

“Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy thôi sao? Em đã ba năm liền là sinh viên có điểm trung bình cao nhất trường mà!”

Hiệu trưởng hất tay cô ta ra đầy chán ghét, quay sang phía tôi, giọng điệu đột nhiên mềm mỏng, có phần lấy lòng:

“Em học sinh à, nhà trường đã xử lý xong rồi. Đơn khiếu nại của em, cùng với phản ánh từ các bạn fan của em, em có thể bảo mọi người dừng lại được không?”

Thật ra trước khi đăng video, tôi đã để ý trường bọn họ đang trong giai đoạn đánh giá xếp hạng, đặc biệt nhấn mạnh đến danh tiếng.

Vậy nên tôi đã cẩn thận để lại một bản hướng dẫn góp ý chi tiết ngay dưới phần bình luận.

Ban đầu tôi chỉ định gây áp lực để trường xử lý Lưu Tư Vũ một cách nghiêm túc, không ngờ lại hiệu quả đến mức giải quyết dứt điểm ngay lập tức.

Tiễn thầy cô đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng khóc thảm thiết đầy cảm xúc “chân thật” của Lưu Tư Vũ.

Mẹ tôi nhìn cô ta đầy ngỡ ngàng:

“Tư Vũ, không phải con nói video đó là giả sao? Sao con có thể làm ra chuyện như vậy được?”

Cô ta “phịch” một tiếng quỳ rạp trước mặt ba mẹ, đập đầu lia lịa.

“Con xin lỗi mẹ, con chỉ muốn chơi với Tiểu Khả một chút thôi, ai ngờ nó lại rơi xuống chứ?”

“Chị ấy bình thường đã dữ như vậy, con thật sự sợ có ngày chị mất kiểm soát rồi làm gì đó với con.”

“Hơn nữa chị ấy mất chỉ là một con mèo, còn con thì mất cả tương lai! Mẹ à, người trong một nhà lại có thể làm vậy với nhau sao?”

Dượng tôi cau có vò đầu, rồi bất ngờ cầm cốc nước đập mạnh vào đầu tôi.

“Mày cút khỏi nhà tao ngay! Đồ ăn cháo đá bát, thứ như mày không xứng đáng sống trong cái nhà này!”

Mẹ tôi mấp máy môi hai lần, định nói gì đó.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)