Chương 7 - MẸ TÔI THÍCH COI BÓI

Đại sư gật gù: “Cái này đúng rồi, bát tự của con bé chắc đã bị ai đó nhìn trộm.”

 

“Bây giờ tối rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau đi Tây Sơn tự giải quyết.”

 

Đại sư lại dặn dò tôi, buổi tối cố gắng đừng ngủ.

 

Ông chỉ vào đôi mắt của tôi: “Con nhìn vào gương xem, tròng mắt có hai vạch đỏ như sợi tơ hồng.”

 

Tôi móc gương mini ra coi thử, quả thật trong mắt có hai sợi màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, từ hai bên mắt kéo dài vào trong mắt, nhưng chưa nối lại với nhau.

 

“Nếu dây tơ hồng này nối lại thành một đường thẳng thì con sẽ không thể sống sót.”

 

Tôi rất sợ, mẹ tôi cũng siết chặt tay tôi, ghi nhớ lời Đai sư nói:

 

“Đại sư yên tâm , tối nay tôi sẽ không để cho con bé ngủ.”

 

Tôi bất lực nhìn vòng vòng, phát hiện em trai tốt của tôi lúc này mặt mày u ám.

 

Nó núp sau bức rèm trong phòng khách, không nói một lời, ánh mắt u tối, giống như sợ ai đó chú ý.

 

“Diệu Tổ, sao vậy?”

 

Tôi gọi nó.

 

Sau khi em trai nghe tôi gọi, nó lại không trả lời mà lập tức đi thẳng lên lầu, về phòng đóng cửa lại.

 

Đại sư nhìn em trai tôi, sao đó nhỏ giọng hỏi mẹ tôi: “Con trai bà dạo này có hành động gì kì lạ không?”

 

“Tôi thấy ấn đường của nó xám đen, chắc chắn là có chuyện.” Mẹ tôi gãi đầu: “Dạo này tôi cũng không để ý.”

 

“Hiện tại cứu Đức Hoa quan trọng hơn, chuyện của Diệu Tổ nói sau đi.”

 

10.

 

Mặc dù tôi đã uống 3 ly cà phê và thức cả đêm không ngủ.

 

Nhưng trên đường đi đến Tây Sơn tự tôi lại không cẩn thận ngủ gục.

 

Trong mơ, tôi đã nhìn rõ mặt vị “phu quân” không có chân kia.

 

Nói thật, anh ta rất đẹp trai, làn da trắng, dáng người cao ráo, đúng kiểu mà tôi thích.

 

Tim tôi đập thình thịch, anh ta liếc mắt đưa tình với tôi:

 

“Giai Kỳ, em không muốn cưới anh sao?”

 

“Anh có mấy trăm mẫu ruộng tốt, còn có mấy chục cửa hàng đang kinh doanh thuận lợi.”

 

“Nếu em cưới anh, cuộc sống về sau không cần phải lo nữa.”

 

Tôi nuốt nước miếng: “Tuy rằng anh là mẫu người tôi thích, nhưng tôi còn có Thẩm Tinh Hồi và 8 người chồng khác không thể vứt bỏ được.”

 

(Mấy bà google là biết Thẩm Tinh Hồi à, một dạng bạn trai 3D)

 

“Phu quân” không chân thay đổi, há cái miệng đầy máu nhào tới tính cắn cổ tôi.

 

“Có đồng ý hay không, không phải do cô quyết định.”

 

Khi anh ta cúi đầu xuống cắn, thì bị một luồng ánh sáng đỏ bắn ra ngoài.

 

Tôi giật mình tỉnh giấc.

 

Lúc này mới thấy Đại sư vẽ bùa chú trước người tôi.

 

Bùa kia đã bị cháy còn lại tro bốc mùi hôi thối.

 

Tôi xoa xoa cổ mình.

 

Mẹ tôi vừa thấy: “Vết thương sâu như vậy, là con quỷ đó cắn sao?”

 

“Anh ta thật sự muốn con chết.”

 

Bà ấy vừa tát vừa khóc: “Đều tại mẹ không tốt, là mẹ đã để lộ bát tự của con.”

 

Tôi giữ chặt tay bà ấy.

 

Sau khi đến Tây Sơn tự, Đại sư lại bói một quẻ.

 

Ông ta bói ra được, trận pháp của thông gia nằm ở vị trí chính Tây trong góc Tây Bắc của Tây Sơn tự. “Người nhà của anh ta thật sự muốn tiễn con về Tây Thiên.” Trên mặt đất đào ra một cái hộp nhỏ.

 

Bên trong cất giấu hai người giấy nhỏ, đều dùng máu ghi bát tự, hình giấy của nữ ghi tên và bát tự của tôi, hình giấy của nam ghi tên “Thẩm Quyện”.

 

Ngoại trừ hai người giấy còn có hai búi tóc, trong đó có một búi tóc được nhuộm hồng, rõ ràng là tóc của tôi.

 

Búi tóc ngắn còn lại chắc là của Thẩm Quyện.

 

Đại sư thi triển pháp thuật, đốt hai người giấy và tóc. Trong quá trình đốt, lửa phát ra màu xanh lục quỷ dị. Mà hai người giấy kia phát ra tiết khóc như con nít. Mẹ tôi bị dọa đến run rẩy tay chân, mặt mày tái mét.

 

Ba tôi lại nói: “Nhìn rõ chưa, sau này bà đừng gây thêm chuyện nữa!”

 

Mẹ tôi liên tục gật đầu: “Tôi không dám nữa.”

 

Kì lạ chính là, sau khi Đại sư đốt xong, vết bầm ở tay và cổ của tôi cũng lập tức biến mất.

 

Nhưng đường tơ hồng của tôi chỉ mờ đi đôi chút.

 

Đại sư nói rằng trong vòng 7 ngày sẽ biến mất, đừng lo lắng.

 

Mẹ tôi lúc này mới yên tâm gật đầu, giơ ngón tay cái với Đại sư.

 

11.

 

Sau khi về đến nhà, tôi thấy hình như ai đó đã vào phòng tôi.