Sau vụ tai nạn xe, tôi tỉnh lại thì mẹ đã phát điên rồi.
Bà luôn khăng khăng với người ngoài rằng tôi không phải con gái bà, thậm chí còn cầm gạt tàn đập lên đầu tôi khiến máu chảy đầm đìa.
“Dù mày có giả vờ ngây thơ đến đâu, tao cũng biết rõ, mày tuyệt đối không phải là Trừng Trừng.”
Tôi sợ đến mức chỉ dám ngoan ngoãn, ở trường chăm chỉ học hành, môn nào cũng xuất sắc, nhưng mẹ lại xé nát bài kiểm tra của tôi ngay trước mặt.
Ở nhà tôi chủ động dọn dẹp, nấu cơm thay mẹ, vậy mà bà cố tình làm đổ nước canh sôi, khiến cánh tay tôi phồng rộp, sưng đỏ, nổi cả mụn nước to bằng nắm tay.
Tôi cắn răng chịu đựng, không dám bật khóc, còn mẹ thì vỗ tay cười to, ánh mắt điên dại: “Mày tưởng lấy lòng tao là có thể thay thế được con gái tao à? Đừng mơ.”
Dưới sự ép buộc của bà, tôi đã làm hơn ba mươi lần giám định quan hệ mẹ con, thậm chí còn khiến cảnh sát phải điều tra cả camera lúc tôi gặp tai nạn và khi xuất viện.
Nhưng kết quả kiểm tra lặp đi lặp lại đều chỉ ra: tôi chính là Hứa Trừng Trừng.
Bác sĩ cũng cảm thấy khó hiểu, người bị chấn thương đầu trong vụ tai nạn là tôi, nhưng tại sao lại là mẹ tôi bị vấn đề thần kinh?
Sau đó, mẹ dùng cách tự sát để ép tôi đồng ý làm bài kiểm tra nói dối với chuyên gia hàng đầu. Tôi chấp nhận.
Đeo máy lên, chuyên gia hỏi lại câu tôi đã nghe vô số lần: “Cháu có phải là con gái của cô Cố Tình, tên là Hứa Trừng Trừng không?”
Tôi bình tĩnh trả lời: “Vâng, đúng vậy.”
Ngay giây tiếp theo, máy phát tín hiệu.
Bình luận