Chương 2 - Mẹ Tôi Bị Qu ỷ Dày Vò

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Rời khỏi nhà bà lão, tôi gọi video cho Hứa Thanh Phong, hỏi, máu chó mực có thật sự trừ được quỷ không.

Anh gật đầu: “Máu chó mực quả thật có tác dụng đó, nhưng chỉ có thể làm tổn thương quỷ, chứ không giết được.”

Tôi hiểu ra, lại hỏi: “Nếu mặc áo tang đỏ liên tục bảy ngày, có phải tôi sẽ mất hồn mà chết không?”

Bên kia video, Hứa Thanh Phong ngập ngừng một lúc mới nói: “Mặc liên tục bảy ngày, đúng là sẽ chết. Nhưng Tiểu Thi, anh không hề định để em mặc bảy ngày. Anh chỉ muốn em qua được đêm nay đã. Hiện anh đang trên máy bay đến Hàng Châu, tối nay anh sẽ về bảo vệ em.”

Sự thẳng thắn của anh khiến tôi thở phào.

Anh là bạn trai tôi, chắc chắn thật lòng với tôi.

Tôi lại nghĩ, tối nay anh sẽ về giúp tôi đối phó con quỷ háo dâm, giờ tôi nên lo xem cha mẹ mình có phải là quỷ không.

Tôi ra chợ mua một hộp máu chó mực còn nóng hổi, mang về nhà.

Mở cửa ra, trên bàn ăn đã bày sẵn một mâm đồ ăn.

Vẫn là cá chép hầm, rau xào, đậu đũa xào.

Điều kỳ lạ là, cách bày món gần như y hệt hôm qua không sai một chút.

Như thể bữa cơm hôm qua được bày lại nguyên xi cho hôm nay vậy.

Cha tôi gắp miếng thịt bỏ miệng, nhíu mày: “Quế Hoa à, sao thịt này nhạt thế? Bà quên cho muối à?”

Tôi trừng to mắt!

Giọng điệu của cha mẹ tôi — từng lời — cũng giống hệt hôm qua!

Tim tôi đập thình thịch, gần như nhảy ra khỏi cổ họng!

“Tiểu Thi, lại ăn cơm đi.”

Mẹ vừa nói vừa vào bếp, lấy gói muối đổ vào nồi thịt.

Tôi cứng người, mặt trắng bệch, nói: “Mẹ, hình như trời sắp mưa, mẹ ra thu quần áo trước rồi hãy ăn nhé?”

Mẹ nhìn ra ngoài trời: “Ừ, đúng là sắp mưa, để mẹ đi thu đồ.”

Khi mẹ đi khỏi, tôi lại lấy cớ bảo cha xuống tầng lấy hàng chuyển phát, đuổi cha đi.

Nhân lúc cả hai không có ở nhà, tôi vội đổ hết máu chó mực vào các món ăn.

Nếu cha mẹ là quỷ, ăn vào nhất định sẽ lộ nguyên hình!

Vài phút sau, mẹ quay lại bàn, cầm bát, gắp miếng thịt trắng chuẩn bị ăn.

Tôi dè dặt nói: “Mẹ, thịt này không thối đâu, con thấy thơm lắm.”

Mẹ nghi hoặc, rướn cổ ngửi kỹ, lại cau mày, tỏ vẻ chán ghét: “Thịt này thối thật, như vứt trong thùng rác ra vậy.”

“Cạch!”

Cửa phòng khách mở, cha tôi bước vào.

Ông liếc tôi: “Tiểu Thi, dưới tầng không có bưu kiện của con.”

Nói xong, ông ngồi xuống ghế, vội vàng gắp thịt bỏ miệng: “Ăn thôi, ta đói lắm rồi.”

Nhưng ngay sau đó, nét mặt ông cứng lại, đau đớn và phẫn nộ hiện rõ!

Miếng thịt không còn là món ngon, mà như chất độc đang sôi sùng sục trong nước nóng, vừa bỏng vừa độc.

“Á! Trong thịt có máu chó mực!”

Cha hét lên, “ọe” một tiếng nôn hết ra.

Khuôn mặt ông chuyển sang màu xám xanh rồi nhanh chóng thối rữa, những mảng da thịt lớn rơi rụng xuống.

Mùi máu tanh tràn khắp nhà, sàn nhà toàn thịt vụn nhầy nhụa!

Cổ họng tôi nghẹn cứng, sợ hãi đến cùng cực.

Cha tôi… ông là xác quỷ!

Chẳng bao lâu, da thịt cha rụng hết, chỉ còn lại bộ khung xương đẫm máu.

Lúc này, đôi mắt xám đục trong hốc mắt mục rữa trừng chằm chằm vào tôi: “Là mày đổ máu chó mực?!”

Tôi chưa kịp nói, đã quay người bỏ chạy.

Nhưng mẹ tôi đã chặn lối đi.

Cái đầu của bà như bị một bàn tay vô hình ép xuống, cổ vặn ngoẹo về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi.

Bà cười nửa miệng, giọng âm trầm: “Chúng ta giả vờ khéo vậy, mà con vẫn phát hiện ra.”

Tôi lập tức quỳ xuống, định bò qua gầm bàn để trốn.

“Còn muốn chạy?!”

Lúc này, cha tôi vươn đôi tay xương dính thịt máu, nặng như đá, ấn chặt vai tôi.

Những đầu ngón xương đâm sâu vào thịt tôi, giọng ông lạnh lẽo: “Con đã biết bí mật của chúng ta, thì không chạy đâu thoát!”

8

Cha tôi dùng sức rất mạnh, đầu ngón tay đã đâm rách da, chạm tới xương vai tôi.

Tôi nghiến răng, cố đẩy ông ra.

Nhưng ông không nhúc nhích.

Tôi đau đớn tuyệt vọng.

Không ngờ tôi không chết dưới tay quỷ háo dâm, mà lại chết trong tay cha mẹ mình.

“Cha, đừng giết con!”

Nước mắt tôi chảy dài, cầu xin: “Cha! Là con, con là con gái cha, Tiểu Thi đây!”

Thân thể cha khựng lại.

Nhưng ngay sau đó, ông lại siết mạnh hơn, miệng mục rữa nhúc nhích, máu và thịt rơi tong tong lên người tôi.

Khóe miệng ông nhếch lên: “Thịt con gái mềm nhất, dù không cho muối cũng ngon.”

“Đúng thế, thịt con gái luộc chắc ngọt lắm!”

Nói xong, mẹ tôi bước vào bếp.

Khi bà quay lại, trên tay đã cầm con dao sáng loáng.

Bà giơ cao dao: “Con gái, yên tâm, mẹ sẽ không để con thấy đau đâu!”

“Á!”

Cái chết kề cận khiến tôi hét toáng.

Ánh thép loé trước mắt, tôi nhắm chặt mắt theo phản xạ.

Ngay lúc đó, cửa phòng khách bị đá tung.

Hứa Thanh Phong lao vào, như thần giáng, tay cầm hai lá bùa vàng, nhanh như chớp áp lên trán cha tôi.

“Ngươi…”

Cha tôi chưa kịp nói, lá bùa đã dính lên.

Chốc lát sau, mẹ tôi cũng bị dán bùa.

Họ đứng yên, không động đậy, như bị điểm huyệt.

Tôi thở phào, òa khóc, ôm chặt lấy Hứa Thanh Phong: “Thanh Phong, anh đến rồi… Cha mẹ em… họ chết cả rồi…”

Anh nhẹ nhàng vỗ vai tôi: “Đừng sợ, Tiểu Thi, anh ở đây rồi, họ sẽ không làm hại em nữa.”

Tôi cắn môi, nhìn cha mẹ giữa làn nước mắt.

Da cha tôi đã thối rữa hoàn toàn.

Ông thật sự chỉ còn là bộ xương.

Mẹ tôi cũng chẳng khá hơn, cơ thể vỡ vụn như búp bê ghép từ mảnh vụn.

“Cha mẹ em chắc đã chết lâu rồi, nên thi thể mới rữa nát như vậy.”

Thanh Phong nắm tay tôi, bước lại gần hai xác.

Anh xem kỹ một hồi, nói: “Nhưng họ chết rồi mà vẫn cử động, rõ ràng là đã hóa thành hành thi.”

Tôi hỏi: “Sao cha mẹ em lại thành hành thi?”

“Có nhiều nguyên nhân. Có thể họ từng thờ tà vật rồi bị phản phệ.

“Cũng có thể, khi chết họ mang chấp niệm, hồn không muốn đi đầu thai, nên tự nhập lại vào xác, thành hành thi.”

“Cha mẹ em sống lương thiện, chưa từng ra khỏi thành, làm sao biết tà vật mà thờ? Họ nhất định là vì thương em nên có chấp niệm.”

Bỗng tôi nhớ ra — dù là xác quỷ, họ chưa từng làm hại tôi!

Nếu không phải tôi nghe lời bà lão, dùng máu chó thử họ, họ đã không thành ra vậy!

Trong lòng tôi dâng lên hận ý mãnh liệt — con mụ già đó, tôi hận bà ta muốn chết!

“Tiểu Thi.”

Thanh Phong nhận ra tôi có điều bất ổn, siết tay tôi: “Em sao thế, tâm trạng không ổn à?”

Tôi hỏi rành rọt: “Thanh Phong, hành thi có phải là quỷ dữ không? Họ có thật sẽ lặp lại thói quen khi còn sống, rồi thích chặt người ra nấu thịt trắng ăn không?”

Thanh Phong giải thích: “Nếu cha mẹ em vì lo cho em mà thành hành thi, thì thường sẽ không ăn em.

“Nhưng cũng có ngoại lệ. Hành thi cấp thấp chỉ có thể điều khiển xác mình.

“Càng lâu, xác càng rữa, để bảo vệ thân xác, chúng sẽ phân tách, sinh ra ‘ác diện’.

“Thường thì chúng kiềm chế được, nhưng khi bị tổn thương, ác diện trỗi dậy, sẽ mất kiểm soát, muốn ăn thịt người.”

“Là bà lão đó! Chính bà khiến cha mẹ em sinh ác niệm, biến thành hành thi dữ!”

Tôi nghiến răng: “Thanh Phong, đi! Ta đi tìm bà ta tính sổ!”

9

Tôi kéo anh đi, nhưng Thanh Phong ngăn lại: “Tiểu Thi, việc gấp bây giờ là con quỷ háo dâm.”

Anh cau mày: “Quỷ háo dâm không phải loại mạnh nhất, nhưng lại là loại dai dẳng nhất.”

Tôi nói ngay: “Giờ có anh ở đây, em sẽ không sao.”

“Tiểu Thi, tối qua em mặc áo đỏ trốn, lẽ ra không bị gì.

“Nhưng em đã bị nó phát hiện. Trong thế giới quỷ háo dâm, đàn bà là thứ có thể chia nhau. Dù anh có phong ấn hay diệt nó, các quỷ khác cũng sẽ theo mùi mà tìm đến, cho đến khi em chết.”

Tôi sững người.

Những con khác… cũng sẽ tìm đến tôi?!

Lưng tôi lạnh toát, người run lẩy bẩy: “Thanh Phong, em phải làm sao? Em không muốn chết!”

Anh xoa đầu tôi: “Trời không tuyệt đường ai, Tiểu Thi, đừng sợ. Chỉ cần cho anh thời gian, anh sẽ tiêu diệt chúng.”

Anh nói: “Giờ ta đi mua thêm một bộ áo tang đỏ nữa.”

Tôi ngần ngừ: “Nhưng mặc áo tang đỏ bảy ngày thì sẽ chết mà.”

Anh cười: “Yên tâm, anh sẽ không để em mặc bảy ngày đâu.”

Chúng tôi tới tiệm áo tang gần bệnh viện, mua một bộ sườn xám đỏ, cùng một bao nhang to và một bao tiền vàng mã.

Tôi tò mò: “Mua thêm nhang và tiền làm gì?”

Anh chỉ cười, tôi nghĩ anh chu đáo, nên yên tâm.

Không ngờ, ngoài cửa tiệm, có một bà lão lưng còng bước tới.

Mặt đầy nếp nhăn, mắt gần như bị ép díp lại.

Chính là bà ta — người xúi tôi đổ máu chó lên cha mẹ!

Tôi lạnh mặt, hét: “Tôi chưa tìm bà tính sổ, mà bà còn dám vác mặt đến?!”

Bà ta cười nhạt: “Cô tìm tôi làm gì? Cô có biết hành thi sớm muộn cũng bị ác diện chiếm đoạt, rồi cô sẽ bị cha mẹ ăn sống.

“Tôi chỉ giúp cô sớm phát hiện thôi, lẽ ra phải cảm ơn tôi.”

Bà ta hại cha mẹ tôi hóa xương, còn bắt tôi cảm ơn?!

Tôi buông túi áo tang, siết nắm đấm, muốn đấm thẳng vào mặt bà!

Thanh Phong kịp nắm tay tôi, ghé sát tai nói: “Đừng manh động, bà ta là luyện quỷ sư, quanh người ít nhất có hơn chục con quỷ hộ vệ.”

10

Tổ tiên Thanh Phong là thầy dẫn xác, anh học phép điều quỷ từ nhỏ, chắc không nói dối.

Tôi vừa giận vừa sợ, trừng bà lão: “Bà đến đây làm gì?!”

Bà cười nhe răng: “Tôi đến nhắc cô, bạn trai cô không phải người tốt, hắn không thật lòng với cô đâu.”

Nụ cười của bà càng rộng, gần như rách tới mang tai, lộ ra cái lưỡi mềm oặt.

Bà tiếp: “Cô đang cầm áo sườn xám tang đúng không? Tôi nói cho cô biết, áo này dành cho gái trẻ chết oan. Nếu cô mặc liên tục ba ngày, sẽ chết bất đắc kỳ tử!”

“Bà lần đầu hại tôi bị quỷ háo dâm phát hiện, lần hai suýt bị cha mẹ ăn, giờ lại ly gián tôi với bạn trai. Bà nghĩ tôi còn tin bà à?!”

“Tiểu Thi, mặc kệ bà ta, đi thôi.”

Thanh Phong kéo tay tôi rời khỏi tiệm.

Khi đi ngang, bà ta cố ý dùng cùi chỏ huých mạnh vào tôi.

Tôi không nhịn được, đẩy lại: “Bà muốn gì hả? Ép tôi, tôi liều chết với bà luôn!”

Bà thở dài: “Cô còn trẻ, tôi thật sự không nỡ thấy cô chết mà chẳng biết nguyên do. Tôi nói thật, bên cô không chỉ có quỷ háo dâm và hành thi, mà còn có một lão quỷ trăm năm chưa thối rữa. Cô không qua nổi ba đêm đâu, hồn sẽ tan để gia hạn mạng cho nó.”

Bà lắc đầu: “Đáng tiếc, cô sắp chết mà chẳng hay.”

Lão quỷ trăm năm mà bà nói, rõ ràng ám chỉ Hứa Thanh Phong.

Nhưng tôi tuyệt đối không tin bà ta.

Giờ tôi chỉ ước mình có phép, để trừng trị con mụ đáng chết đó!

Ra khỏi tiệm không lâu, Thanh Phong dừng lại, nhìn tôi từ đầu tới chân.

Tôi hỏi: “Sao vậy?”

Anh vỗ vai tôi: “Bà ta là luyện quỷ sư, vừa chạm vào em, anh sợ bà ta yểm bùa.”

Anh xem kỹ tôi rồi mới lắc đầu: “Không có dấu vết, chắc anh lo xa.”

Tôi mới nhẹ nhõm thở ra.

Trên đường về, chúng tôi gặp đoàn xe cưới.

Cô dâu trong xe cười rạng rỡ, mặc váy trắng, ôm bó lan linh trắng cùng màu, đẹp đến nao lòng.

Thanh Phong ôm tôi thật chặt: “Tiểu Thi, đợi xong vụ quỷ háo dâm, chúng ta kết hôn nhé?”

Tôi vừa định đáp, lại nghẹn ngào: “Thanh Phong, cha mẹ em mới chết, em lấy chồng ngay, như thế bất hiếu lắm.”

Anh vội nói xin lỗi: “Anh sai rồi, anh vô tâm quá.”

Tôi dựa vào ngực anh, nước mắt tuôn mãi: “Giờ em không còn cha mẹ, chỉ còn mỗi anh thôi.”

Anh thề: “Anh sẽ bảo vệ em.”

Rồi anh hỏi: “Giờ cha mẹ em bị anh dùng bùa định lại rồi, họ nửa thối nửa nguyên, không thể để mãi trong nhà. Em định làm sao?”

Tôi lắc đầu: “Không biết.”

Thật sự tôi không biết.

Cha mẹ chết quá đột ngột, xác lại thối, không thể mang đi hỏa táng, cũng chẳng thể chôn trong khu dân cư — thời nay, chỉ cần động một tí, hàng xóm cũng biết.

Thanh Phong hiểu, trầm ngâm rồi nói: “Anh có bùa hóa xác. Chỉ cần dán lên, niệm chú, thi thể sẽ hóa thành tro bụi.”

Tôi cắn môi: “Dù họ chết rồi, cũng phải để ba ngày mới thiêu, không thì em thấy bất hiếu quá.”

Anh gật đầu, nắm tay tôi, cùng đi qua chợ gần khu nhà.

Ở đó, anh mua mấy con rắn, rết, ếch — đủ ngũ độc.

Tôi hỏi: “Anh mua mấy thứ này làm gì?”

Anh đáp: “Tối nay anh ở bên em, quỷ háo dâm tạm không dám tới, nhưng ta phải chủ động ra tay.

“Mấy thứ này là vật cực âm, anh sẽ lập trận trong nhà, dâng chúng cho quỷ sai, mượn sức họ tiêu diệt quỷ háo dâm.”

11

Về đến nhà, Thanh Phong mang ngũ độc vào bếp.

Mùi máu tanh khắp nơi, tôi không dám nhìn, chạy vào phòng cha mẹ.

Phòng đầy mùi thối không tả nổi.

Cha mẹ tôi cứng

đờ như khúc gỗ nằm trên giường.

Trên giường vương đầy mảnh thịt rữa.

Tôi “phịch” quỳ xuống trước họ: “Cha mẹ, con bất hiếu, để hai người chết rồi mà chưa thể chôn cất.”

Nói rồi, nước mắt lại trào ra.

Lệ làm mờ mắt, tôi khóc nấc không ngừng.

“Đinh đoong!”

Điện thoại tôi vang lên tin nhắn.

Tôi mở ra xem.

Người gửi — mẹ tôi!

Tin nhắn viết: 【Tiểu Thi, con nhất định phải cẩn thận ba】

Dòng tin rõ ràng chưa viết xong đã gửi đi.

Cẩn thận ba?

Ba là ai?

Tôi chưa kịp nghĩ kỹ, tim đã dâng đầy sợ hãi.

Mẹ đã chết rồi, sao còn nhắn tin cho tôi?

Trừ khi…

Trừ khi bà đặt sẵn tin nhắn hẹn giờ.

Nhưng vì sao bà lại hẹn giờ?

“Ba” là ai?!

Tim tôi rối như tơ vò, càng nghĩ càng loạn.

“Mẹ, con xin lỗi, tất cả là lỗi của con, con không nên dùng máu chó thử mẹ.”

Tôi quỳ cạnh giường, liên tục dập đầu.

Khoảng một tiếng sau, từ bếp vang tiếng Thanh Phong: “Tiểu Thi, lại giúp anh một tay.”

Tôi vội đứng dậy đi ra.

“Tối nay sẽ là trận lớn, anh phải bày sẵn pháp trận.”

Anh đưa tôi một cuộn dây đen: “Trời sắp tối, anh còn đang luyện ngũ độc, em giúp anh kéo dây này dọc theo góc tường, quây lại thành vòng tròn.”

Tôi cầm lấy, mùi tanh nồng nặc khiến tôi muốn nôn, vô thức định buông, nhưng Thanh Phong nhanh tay đỡ lấy.

Anh thở dài: “Dây này ngâm trong máu chó mực, có thể trói quỷ háo dâm.”

Anh cười: “Em mua máu mới ngoài chợ phải không? Còn đây là máu chó ướp lạnh bốn mươi chín ngày, nên nặng mùi hơn.”

Tôi đành đeo khẩu trang, cố chịu, làm theo lời anh.

Khi tôi cúi người kéo dây, một mảnh giấy rơi từ túi áo trước xuống.

Trên đó viết nguệch ngoạc: 【Kẻ khổ mệnh, sẽ chết lúc nửa đêm.】

Tôi cố nhớ lại.

Cả ngày nay, tôi chỉ tiếp xúc với Thanh Phong.

Người duy nhất chạm tôi là bà lão.

Nghĩa là, tờ giấy do bà ta nhét vào.

Ý rõ ràng — nói tôi là người khổ mệnh, sẽ chết lúc mười hai giờ đêm.

Tôi bật cười lạnh, xé vụn tờ giấy.

Bà ta thấy không thể chia rẽ tôi và Thanh Phong, giờ lại dọa tôi chết.

Chỉ tiếc, tôi sẽ không mắc mưu nữa!

Khoảng một tiếng sau, tôi dùng hết cuộn dây.

Lúc này, phòng khách, phòng ngủ, ban công — đâu đâu cũng giăng kín dây đen.

Tôi vừa xong, Thanh Phong cũng làm xong ngũ độc, vắt sạch máu chúng.

Anh đem nhang và tiền vàng thả ngâm trong máu ấy.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)