Chương 8 - Mẹ Ruột Và Đứa Con Bị Bỏ Rơi
A Lan không ngồi yên được, bà khai hoang một góc sân làm vườn, trồng đậu cà tím, cà chua.
Sáng nào bà cũng bận rộn ngoài sân, miệng hát mấy khúc dân ca quê nhà mà tôi chưa từng nghe.
Tôi đang trong thời gian hồi phục, không làm việc nặng được, nên thường ngồi trên ghế mây dưới mái hiên, phơi nắng, đọc sách.
Thỉnh thoảng, tôi giúp bà nhặt rau, nghe bà kể mấy chuyện vui lúc còn đi nhặt ve chai.
Bà kể khu nào có thùng carton dày nhất, thùng rác nào hay có quần áo còn mới.
Đó là giang hồ của bà — một thế giới đầy khôn ngoan sinh tồn và những gian truân thầm lặng.
Bây giờ, giang hồ ấy có thêm tôi.
Giữa mùa hè oi bức nhất, cảnh sát liên hệ với tôi.
Lâm Duyệt đã bị bắt.
Trên đường trốn chạy, cô ta bị gã bạn trai “công tử nhà giàu” lừa sạch tiền.
Không chỉ thế, còn bị ép làm “gái rót rượu” trong vài ngày.
Cô ta không chịu nổi khổ cực, trộm đồng hồ của khách định bỏ trốn, kết quả bị người ta đánh gãy chân, vứt giữa đường.
Cuối cùng là vì ăn trộm bánh mì trong cửa hàng tiện lợi mà bị bắt.
Cảnh sát gọi tôi tới để xác nhận một vài chi tiết năm xưa.
Trong trại tạm giam, tôi đứng nhìn Lâm Duyệt qua lớp kính.
Cô ta gầy rộc đi, hai má hóp sâu, ánh mắt đờ đẫn.
Cái chân gãy không được nối tốt, đi lại cà nhắc.
Vừa thấy tôi, cô ta kích động lao tới áp sát tấm kính, còng tay va vào phát ra tiếng loảng xoảng.
“Chị! Chị ơi cứu em! Em bị người ta lừa! Chị nói với cảnh sát giúp em, em là đại tiểu thư nhà họ Lâm em có tiền, em bồi thường được!”
Tôi nhìn cô ta, chỉ cảm thấy xa lạ.
Người em gái từng mặc áo cashmere mấy chục ngàn, đứng trên cao bắt tôi quỳ xuống, dường như chỉ là ảo ảnh.
“Lâm Duyệt, nhà họ Lâm phá sản rồi.”
Tôi bình thản nói với cô ta:
“Bố vào tù rồi, mẹ không rõ tung tích. Không ai cứu được cô đâu.”
Cô ta sững sờ, miệng há to:
“Không thể nào… thầy bói nói em là sao may mắn mà…”
Cô ta bắt đầu giật tóc mình, cười điên dại.
“Tất cả các người đều là rác rưởi… tôi là đại tiểu thư…”
Quản giáo kéo cô ta đi.
Bước ra khỏi trại tạm giam, ánh nắng bên ngoài chói đến mức khiến mắt tôi nhức nhối.
Mọi chuyện đã kết thúc.
Những hận thù, oán trách, đều tan theo bóng lưng điên loạn của cô ta.
Họ đã trả giá.
Còn tôi, vẫn phải tiếp tục sống.
Trên đường về nhà, tôi đi ngang qua một cây cầu vượt.
Dưới gầm cầu, một người ăn xin cuộn mình lại.
Trước mặt đặt một cái bát sứt mẻ, bên trong chỉ có vài đồng xu.
Người ăn xin tóc đã bạc, quấn chiếc chăn bông rách nhặt được, đang cúi đầu cạy những vết lở loét trên tay.
Nghe tiếng bước chân, bà ta theo phản xạ giơ bát lên, giọng khàn khàn:
“Làm ơn… cho chút gì ăn với…”
Tôi dừng bước.
Là Trần Vân.
Chỉ mới nửa năm, bà ta đã già đi hai mươi tuổi, trông như một người sắp đất xa trời.
Bà ta không nhận ra tôi.
Bây giờ tôi đã mập mạp hơn chút, sắc mặt hồng hào, mặc chiếc váy trắng sạch sẽ, hoàn toàn khác với cô gái năm xưa quỳ trên nền tuyết, nôn ra máu.
Tôi lấy từ trong túi ra năm tệ, đặt vào chiếc bát của bà ta.
Trần Vân vội vàng dập đầu:
“Cảm ơn! Cảm ơn người tốt! Chúc người tốt cả đời bình an!”
Bà ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi.
Đôi mắt đục ngầu xoay xoay, dường như cảm thấy tôi quen mặt, nhưng lại không dám nhận.
“Cô…”
Tôi không nói gì, xoay người rời đi.
Sau lưng vang lên tiếng gọi do dự của bà ta, rồi nhanh chóng biến thành tiếng khóc hối hận thảm thiết.
Nhưng tôi không quay đầu lại.
Giống như đêm gió tuyết năm đó, khi tôi bước ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Không bao giờ ngoảnh đầu lại nữa.