Chương 5 - Mẹ Ruột Và Đứa Con Bị Bỏ Rơi
“Thái độ đó là sao? Tôi có lòng tốt bỏ tiền ra cho cô mà…”
A Lan vớ lấy cây chổi bên cạnh, như phát điên vung về phía họ:
“Cút! Đừng bắt nạt con gái tôi! Cút đi!”
Giữa tiếng hỗn loạn và la hét, bọn họ chật vật tháo chạy khỏi phòng bệnh.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Tôi rút kim truyền trên mu bàn tay ra, máu lập tức trào thành giọt.
“Mẹ, chúng ta đi thôi.”
A Lan vứt cây chổi, hoảng hốt giữ chặt tay tôi:
“Con gái, mình không đi, mình chữa bệnh mà…”
“Mẹ.” Tôi nhìn bà, nói khẽ, “Con muốn về nhà. Về gầm cầu của chúng ta.”
“Ở đó, con không đau.”
A Lan cõng tôi trên lưng, từng bước một rời khỏi cổng bệnh viện.
Bà vừa đi vừa lau nước mắt, còn cố tỏ ra vui vẻ:
“Về nhà tốt mà, mùi bệnh viện nồng quá, mình không quen.”
Tuyết vẫn rơi, phủ lên mái tóc hoa râm của bà, rồi tan thành nước.
“Mẹ, con nặng lắm không?”
“Không nặng, nhẹ hều à, như bao gạo thôi.”
Lưng bà cong như cánh cung, mỗi bước đi đều thở dốc.
Về tới gầm cầu, gió lạnh vẫn thốc vào như cũ.
A Lan tìm mấy tấm biển quảng cáo bỏ đi, bịt những chỗ gió lùa.
Rồi đem hết chăn đệm phủ lên người tôi, nhét thêm hai túi nước nóng nhặt được.
“Tuyết Nhi, đói không? Mẹ nấu cháo cho con nhé.”
Bà dùng cái nồi nhôm đen thui, đặt lên bếp cồn nhỏ, từng chút một nấu cháo.
Mùi gạo thơm lừng tỏa ra.
“Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo.”
A Lan luống cuống lục túi áo: “Có, mẹ để dành cho con mà.”
Viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, giấy gói đã bạc màu.
Bóc ra, bà nhét vào miệng tôi.
Vị ngọt còn chưa tan, dạ dày đã co rút dữ dội.
Viên kẹo vừa vào miệng đã bị tôi nôn ra, lẫn với từng cục máu sẫm màu, bắn lên cả ống quần vá chằng vá đụp của A Lan.
A Lan làm rơi cả vá múc cháo, nhào tới ôm lấy tôi, tay run rẩy:
“Không sao, không sao, nôn ra là tốt rồi, mình không ăn nữa.”
Bà dùng tay áo thô ráp lau miệng cho tôi.
Tôi nhìn vũng máu ấy, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Mẹ… phí mất rồi.”
A Lan ôm lấy đầu tôi, bật khóc:
“Đứa ngốc này, sắp mất mạng rồi mà còn tiếc một viên kẹo.”
Hai ngày sau đó, tôi hầu như ngủ mê man.
Đau đớn đến cùng cực, tôi chỉ có thể cắn chặt góc chăn, không để mình bật ra tiếng rên.
Đến chiều ngày thứ ba, ngoài gầm cầu xuất hiện ánh đèn xe chói lóa.
Chiếc xe sang dừng lại giữa nền tuyết bùn lầy lội.
Một đám vệ sĩ mặc đồ đen bước xuống, vây quanh bố tôi — Lâm Quốc Phú — và mẹ tôi.
Phía sau là Lâm Duyệt, tóc tai rối bù, bị hai vệ sĩ kẹp hai bên, lôi đi như tội phạm.
Mẹ tôi bịt mũi, dè dặt né mấy vũng nước dơ trên mặt đất.
“Lâm Tuyết, con làm đủ trò chưa?”
Giọng bố tôi nghiêm nghị: “Làm đủ rồi thì về nhà đi.”
Tôi tựa vào lòng A Lan, mí mắt còn chẳng buồn mở.
“Nhà? Tôi đâu còn nhà.”
Mẹ tôi bĩu môi:
“Đừng có giả bộ cao thượng. Livestream làm ảnh hưởng tới cổ phiếu công ty, bên PR nói nhất định phải đưa con về.”
Bố tôi quăng bản giám định ADN lên cái chăn rách của tôi.
Trên đó ghi rõ: tôi và Lâm Quốc Phú, Trần Vân — chính là mẹ tôi — có quan hệ huyết thống cha mẹ con cái, độ phù hợp 99.99%.
Bản còn lại là của Lâm Duyệt — không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
“Thấy rõ chưa?”
Ông ta châm một điếu thuốc, nhả khói:
“Thật ra, từ lâu chúng ta đã biết con là con ruột.”
Tôi gần như không tin nổi vào tai mình.
“Các người… biết?”
Mẹ tôi trợn mắt:
“Con nhìn giống mẹ chồng quá cố của tôi như đúc, nhìn qua là biết máu mủ nhà họ Lâm.”
“Thì sao? Thầy bói nói mệnh con cứng, khắc cha mẹ, mặt mày khổ tướng.”
“Duyệt Duyệt là bị bế nhầm, nhưng nó ngọt ngào, dễ thương, lại mang tài lộc về.”
“Vậy nên mấy năm nay, chúng tôi tình nguyện nói nó là con ruột, còn con là đứa bị nhặt về.”
Tôi bật cười, cười đến mức nước mắt trào ra, lẫn với máu nơi khoé miệng.
“Thế còn bây giờ? Tại sao lại muốn tôi quay về?”
Bố tôi phủi tàn thuốc, chỉ vào Lâm Duyệt:
“Chuyện bùng lên rồi, dân mạng moi ra vụ bế nhầm năm xưa. Giờ cả internet đang chửi nhà họ Lâm ngược đãi con ruột.”
“Muốn cứu vãn danh tiếng, thì Duyệt Duyệt phải cút. Còn con — phải quay về làm đại tiểu thư nhà họ Lâm.”
Lâm Duyệt vùng vẫy, gào khóc:
“Bố! Mẹ! Con là Duyệt Duyệt mà! Là Duyệt Duyệt mà hai người thương nhất mà! Đừng đuổi con đi!”
“Bốp!”
Mẹ tôi tát thẳng vào mặt Lâm Duyệt.
“Câm miệng! Đồ sao chổi! Không phải tại mày, ai mà biết chuyện này chứ!”
“Mày có biết cổ phiếu rớt bao nhiêu không? Bán mày đi cũng không bù nổi!”
Bà ta quay đầu, từ trên cao nhìn xuống tôi: