Chương 9 - Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con

Bà ấy như thể không nghe thấy chúng tôi nói gì, chỉ một mình đắm chìm trong thế giới của mình.

 

Lãnh đạo chịu không được, ứng phó hai câu rồi rời đi, mẹ tôi nói chưa đủ, sốt ruột lôi kéo bọn họ, bảo họ ở lại hà ăn cơm.

 

Tôi kéo mẹ tôi ra, mẹ tôi còn cho rằng tôi xấc láo, không biết trên biết dưới, cho rằng tôi ngại bà ấy đuổi mất khách của mình.

 

Tiễn lãnh đạo ra khỏi tiểu khu, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, cao giọng khóc lớn.

 

Nước mắt như từng hạt trân châu lớn, một viên lại một viên trào ra khỏi hốc mắt của tôi.

 

Không khí trong lồng ngực như bị dồn hết ra ngoài, tôi liều mạng hít từng ngụm lớn, nhưng lại cảm nhận được một loại nghẹt thở trước đến nay chưa từng có.

 

Cảm giác ngột ngạt mẹ tôi tạo thành cứ như một khoảng chân không rộng lớn, cướp đoạt đi oxy của con người.

 

Bà ấy thế mà lại hỏi tôi, sao tôi lại thở kiểu đấy?

 

Sao lại không?

 

Tôi vừa khóc vừa hỏi bà: "Không phải con đã nói với mẹ rồi à? Không phải con đã dặn mẹ hôm nay đừng nói lung tung, về sau muốn làm gì thì làm à!!!"

 

"Mẹ có biết vì mấy câu kia của mẹ có thể khiến cho con mất chức không hả? Mẹ có biết con đã cố gắng nhiều như thế nào không..."

 

Tôi chỉ biết học ngày học đêm, nhốt mình trong căn phòng nhỏ hẹp tăm tối.

 

Những từ vựng không thuận miệng mà thầy cô đọc ra, mớ kiến thức hỗn độn như cháo đậu nành thêm rau khô quánh khó nuốt.

 

Tôi đã uống bao nhiêu cốc cà phê hòa tan rẻ tiền, phác thảo đi phác thảo lại bao nhiêu bức vẽ.

 

Những ngày dài đằng đẵng vừa gian nan lại khổ sở đó, những ngày tôi chỉ có thể lúc nào cũng đếm từng tờ lịch treo tường, vừa mong thời gian trôi qua nhanh hơn, vừa mong nó ngừng lại đôi chút, để tôi có thêm thời gian làm bài tập.

 

Đã cố gắng bao nhiêu, đã phải nỗ lực bao nhiêu cũng chỉ có mình tôi biết.

 

Tôi không hy vọng bố mẹ tôi có thể hiểu rõ những khổ cực của tôi, nhưng bà ấy cũng đâu cần đứng ngoài nhìn vào, tự tay cầm bó đuốc đốt trụi thành quả tôi đã giành được như vậy.

 

Bà ấy làm như vậy thì có khác gì so với kẻ sát nhân?

 

Mẹ tôi có phần đờ đẫn, bà ấy trố mắt nhìn tôi, rồi nói như không có chuyện gì: "Mày khóc cái gì mà khóc? Tao cũng đâu có nói bậy? Cứ ra vẻ như nghiêm trọng lắm ấy."

 

"Hơn nữa, tao cũng chỉ muốn khiêm tốn chút trước mặt lãnh đạo của mày, trước mặt bọn họ mà ba hoa chích chòe thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về mày chứ?"

 

“Mày đúng là không có chút kinh nghiệm xã hội nào, mày không hiểu cách đối nhân xử thế, khiêm tốn một chút, không chỉ lãnh đạo thấy thoải mái, mà con đường sau này cũng dễ đi hơn...”