Chương 5 - Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con
"Con ranh đó từ nhỏ đã không có tí tiền đồ gì, ở nhà cũng không chịu phụ giúp tôi chút nào, lười muốn chết, tính nết thì cáu kỉnh, mặt mũi cả ngày cứ như nhà có đám ma, còn không thích nói chuyện. Cho nó đi làm giáo viên chỉ tổ làm khổ bọn trẻ mà thôi."
Bà ấy lại bắt đầu đi bêu rếu tôi rồi.
Dì hàng xóm khuyên bảo bà ấy: "Ôi chao, Tiểu Trầm đã ngoan lắm rồi, con bé vừa biết nghe lời lại cố gắng học tập, bà không thể lúc nào cũng đòi hỏi cao như thế được, con bé cũng là con người chứ đâu phải đồ vật gì đâu mà muốn cho nó hoàn hảo, mười phân vẹn mười?"
Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng: "Không phải do tôi đòi hỏi cao, nó làm không tốt, tôi thân là người làm mẹ còn không được nói vài câu à? Sự kiêu ngạo chỉ khiến người ta tụt lại phía sau thôi, yêu cho roi cho vọt, trẻ con thì phải đánh mắng vài câu, khen hai câu cho nó phổng mũi lên à."
Bà ấy còn lấy ví dụ một cái cây chỉ đứng thẳng nếu được uốn nắn từ nhỏ để làm minh chứng cho phương pháp giáo dục của mình.
Tôi đi lên lầu, bước chân nặng trĩu.
Lúc tôi xuất hiện trong tầm mắt của bà, bà chỉ liếc mắt qua nhìn một cái, cũng không hề cảm thấy những lời mình vừa nói có chỗ nào không ổn.
Tôi chào hỏi dì hàng xóm, dì ấy vui vẻ nở nụ cười, khen tôi: "Nghe nói Tiểu Trầm thi đỗ giáo viên rồi đúng không, đúng là giỏi ghê, về sau sẽ là tấm gương sáng cho học sinh noi theo rồi, ngày mai dì phát hồng bao cho con nhé..."
Mẹ tôi cười khinh: "Thôi đi, chỉ mong nó không phá hoại tương lai con trẻ nhà người ta là mừng lắm rồi, còn muốn làm gương sáng cơ à."
Dì hàng xóm có chút xấu hổ, chỉ hận những chuyện tốt có thể đến với tôi, thay mẹ tôi bù vào chút tình cảm.
Mẹ tôi vẫn không chịu ngừng lại, như thể bị chèn ép lâu nay giờ mới có cơ hội nói ra, càng mắng càng hăng.
Bà ấy từ trước đến nay vẫn luôn như thế này, căn bản là chưa từng tìm ra được một điểm tốt nào ở tôi.
Mỗi lần người khác khen tôi, bà ấy cứ phải mắng cho thậm tệ mới chịu được.
Tôi nhìn thẳng vào con mắt khinh khỉnh bà nhìn tôi, trầm giọng nói: "Là mẹ muốn con thi giáo viên, thi không được thì nói con không cố gắng, thi được rồi thì nói con không thể dạy cho con cái nhà người ta, đến cùng thì con phải làm như thế nào mẹ mới vừa lòng?"
Tôi rốt cuộc phải trở thành dạng người gì mới có thể khiến bà ấy vừa lòng?
Cho dù mặt trời có sáng đến ngần nào, tôi hiểu rõ, vẫn có những điểm đen trong vũ trụ không bao giờ được ánh sáng chiếu tới. Huống chi tôi cũng không có cách nào có thể tỏa sáng, trong mắt bà tôi chỉ nhỏ bé như một hạt bụi mà thôi.