Chương 20 - Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con

Bà ấy bị tiếng chửi rủa bao vây lấy, xung quanh cứ như dựng thành một bức tường cao.

 

Tường cao bao lấy bà, bà đứng trong đó chẳng khác gì một thằng hề.

 

Mẹ tôi lần đầu tiên ý thức được làm nhân vật chính trong câu chuyện của người khác khổ sở như thế nào, mặt bà ấy trắng bệch, không ngừng thanh minh.

 

Nói vì sao khi đó lại đánh tôi, vì sao lại nhốt tôi ngoài trời, vì sao lại bắt tôi ăn đồ ăn tôi không thích, vì sao lại bắt tôi thi công chức.

 

Trong mắt bà ấy lần đầu tiên để lộ ra dáng vẻ sợ sệt, bờ vai cũng bắt đầu run lên.

 

Bà ấy luôn miệng nói yêu tôi.

 

Nhưng thứ tình yêu ấy lại đi kèm theo sự ích kỷ không ai chịu được.

 

Tiếng của bà ấy nhỏ dần, đến lúc gần như không còn nghe thấy gì nữa.

 

Tôi mặc kệ bà ấy ở đó, vứt bao rác rồi một mình lên lầu.

 

10.

 

Vẫn có vài người không tin tôi, về nhà nhắn tin vào nhóm lớp hỏi tôi và em học sinh ấy có chuyện gì với nhau.

 

Có phải là như lời mẹ tôi nói, tôi dạy hư em ấy không?

 

Bất quá lời vị phụ huynh ấy vừa nói ra chưa chờ được đính chính đã bị người khác vào vùi dập.

 

Có người nói: "Cái này mà cũng cần phải hỏi à, nhìn cách cô Trầm đối xử với học sinh là biết cô ấy là người như thế nào rồi mà?"

 

"Bác nên đi hỏi mẹ cô ấy sao lại đi hạ thấp con gái mình như vậy ấy."

 

Tôi lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nhà trường, nhưng tôi chưa kịp báo cáo lại, chủ nhiệm đã nói: "Chuyện đồn đại vô căn cứ này sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của trường, chúng tôi sẽ xem xét chuyện báo cảnh sát."

 

"Người vô cớ tung tin vịt về giáo viên của chúng tôi sẽ phải nhận hình phạt thích đáng."

 

Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn, trong khoảnh khắc không biết nên cảm ơn hay xin lỗi.

 

Trong lúc chuyện này còn đang hot, Dương Bối Bối cầm một lá thư dày đến tìm tôi.

 

Em ấy kéo cánh tay tôi, nói: "Cô Tiểu Trầm, hôm nay em sẽ phát biểu trong giờ giải lao, nói rõ nguyên nhân sự việc."

 

Em ấy định rời đi, nhưng tôi đã kịp bắt lấy tay em.

 

Tôi cầm lấy là thư trong tay em ấy, đọc kĩ từng câu, từng chữ.

 

Chữ viết của em ấy vừa thanh thoát lại có nét rắn rỏi trong đó, trên thư viết về mẹ của em.

 

Mẹ của em ấy tựa như mẹ tôi thứ hai vậy.

 

Vì một chuyện rất nhỏ nhặt sẽ bị đánh mắt,

chưa từng một lần khen ngợi em.

 

Em ấy tuổi mười ba, tựa như đang giẫm lại từng bước chân mà tôi đã đi qua.

 

Em ấy muốn bảo vệ tôi, bằng cách để cho mọi người thấy vết thương đã thối rữa của em.