Chương 2 - Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con
“Mẹ không hiểu đâu, đừng có xem nó như chuyện đương nhiên nữa."
Nghe thấy tôi nói vậy, bà ấy khinh thường khịt mũi: "Sao mà không hiểu? Tao đã đọc báo rồi, các chuyên gia dự báo điểm năm nay sẽ xuống thấp nhất lịch sử đấy
Tôi bị một câu này làm cho tức đến bật cười: "Nói mẹ cũng không hiểu, nói làm gian
Bà ấy năm quần áo khô cho tôi, bảo tôi gấp rồi bỏ gọn vào tủ.
Tôi thuận tay bắt lấy, đang định gấp thì lại thấy góc áo nào cũng đang ẩm, chưa có khô hẳn.
Tôi đã nói với bà ấy không biết bao nhiêu lần, đừng phơi đồ sát nhau quá, đồ nhiều cũng phải rải cách nhau ra.
Nhưng bà ấy lúc nào cũng bỏ lời tôi nói ra sau đầu, còn mắng tôi xen vào chuyện của người khác.
Quần áo chưa khô mà nhét vào tủ, lúc lấy ra kiểu gì cũng bốc mùi.
Có lần tôi nói với bà ấy áo quần bà ấy lại bốc mùi rồi, rõ ràng bà ấy nghe xong cũng vô thức nhân mũi, vậy mà vẫn có thể cãi lại đồ mình mặc không có mùi gì cả.
Chuyện nhỏ nhặt như thế bà ấy cũng có thể thêm mắm dặm muối, đi tọc mạch với người ta, bảo tôi được chiều giờ còn chê bà ấy bẩn.
Lâu dần, tôi cũng không nhắc đến chuyện quần áo này nữa.
Không phải là tôi không muốn nói, mà có nói cũng không thay đổi được gì.
2.
Năm đầu tiên, không ngoài dự đoán, tôi thi trượt.
Điểm chuẩn so với những năm trước không những không giảm mà còn tăng lên, thí sinh khóa này cứ như hàng vạn binh mã chen chúc nhau trên một câu cầu độc mộc nhỏ hẹp.
Mẹ tôi tức giận mắng tôi ba ngày ba đêm, đi với bạn bè cũng đem chuyện này ra chửi, tám chuyện với mấy cô hàng xóm cũng lôi chuyện này ra mắng.
Khoảng thời gian này, bà ấy ra chợ mua đồ ăn, đến sạp rau câu đầu tiên bà ấy nói với dì bán rau cũng là: "Con nhóc nhà tôi không chịu học hành gì cả, thi rớt rồi, nói học thì không học, cả ngày chỉ biết bấm điện thoại."
Tôi đã giải thích với bà ấy rất nhiều lần, không phải là tôi đang chơi điện thoại, mà là lên mạng học bài.
Bà ấy nhắm mắt làm ngơ, cứ khăng khăng tôi đụng đến điện thoại là đang chơi.
Có lúc không có chuyện gì làm, bà ấy sẽ bất ngờ xông vào phòng tôi, kiểm tra xem tôi có đang học hay không.
Chỉ cần thấy màn hình điện thoại còn đang sáng là bà ấy sẽ làm ầm lên.
Bà giật dây tai nghe của tôi ra, giận dữ hét lớn: "Mày bảo học là học thế này đấy hả, học là chơi điện thoại thế này đúng không!!?"
"Giờ mày đã biết sao mình thi rớt chưa?"
Tai nghe bị giật ra khiến tai tôi vừa đau vừa tê.