Chương 11 - Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con
Một câu "Chúc mừng sinh nhật mẹ" chưa kịp nói ra, mà cũng không cần nói nữa.
Bà ấy mắng tôi sao lại dùng số tiền bà ấy khổ sở kiếm được để mua về thứ rác rưởi này, mắng tôi thay vì mua thứ rác rưởi này về không bằng đem tiền cho bà ấy còn hơn.
Bà ấy nói tôi là đồ vô lương tâm.
Sau này tôi mới biết, hôm đó bà ấy ra khỏi nhà bị một cái xe taxi tông trúng.
Bởi vì bà ấy đi sai làn, không đi đúng vào làn đường cho xe máy nên bị tài xế mắng vài câu, những người xung quanh cũng xen vào.
Cục tức này bà ấy không xả được đi đâu nên đều trút hết lên đầu tôi.
Tôi không đáng bị đối xử như thế, không đáng bị bà ấy mắng chửi như thế.
Tôi chưa bao giờ hiểu được, bà ấy đang nghĩ gì về tôi.
Trong mắt bà ấy, tôi chỉ như một món đồ, một món đồ bà ấy muốn nhào nặn như thế nào cũng được, không thì cũng chỉ là một con thú vật mà bà ấy nuôi nhốt.
Tôi có thể là bất cứ thứ gì, trừ cái danh xưng là con gái của bà ấy ra.
Bà ấy giương nanh vuốt, lại muốn tát tôi thêm lần nữa, tôi vùng ra bắt lấy cổ tay bà.
Tôi hét lên, tôi hét lên bằng tất cả sức lực của mình..
Tôi mở to hai mắt, dáng vẻ bối rối của bà ấy bị tôi thu vào trong mắt.
6.
Tôi và mẹ đứng đó giằng co hồi lâu.
Tôi hét mãi cho đến khi giọng tôi đã khàn khàn, gần như vỡ ra mới dừng lại.
Mẹ tôi mím môi, buông lỏng tôi ra, hoảng hốt lùi lại hai bước, trố mắt nhìn tôi.
Bà ấy cắn răng mắng: "Trầm Văn An! Mày điên rồi à? Mày hét cái gì vậy..."
Mẹ tôi còn chưa dứt lời, tôi đã tiếp tục hét lên.
Trước kia bà ấy dùng cách này để ép tôi im miệng, giờ tôi cũng sẽ dùng cách tương tư để cho bà ấy im lặng.
Tiếng chửi rủa chói tai của bà ấy không có cách nào có thể tiến vào lỗ tai tôi.
Mẹ tôi thẹn quá hóa giận mà ngậm miệng, bà ấy nâng tay muốn đánh tôi, tôi lại tiếp tục hét lên.
Bà ấy điên sao, tôi còn có thể điên hơn thế.
Lúc bố tôi tan ca về nhà, giọng của tôi đã muốn vỡ ra, khàn như có sạn trong họng, khó nghe vô cùng.
Mẹ tôi vừa thấy bố tôi trở về thì lập tức chạy tới cáo trạng.
Bà ấy thương tâm bày ra dáng vẻ một người mẹ đau khổ, còn diễn vô cùng sinh động, bà ấy nói: "Đấy, con gái ông nuôi lớn đấy! Tôi mới nói nó hai câu, nó đã nổi điên thế rồi đấy!!"
"Nó rốt cuộc là muốn thế nào? Tôi biết làm sao mới vừa lòng nó đây?"
Câu này vốn dĩ phải là lời thoại của tôi, giờ lại bị bà cướp mất.