Chương 7 - Mẹ Ơi Con Là Đồ Bỏ Sao

Nhìn thấy tình hình căng thẳng, sắc mặt Cao Bách Xuyên lập tức thay đổi, vội vã chen vào:

“Cảnh sát ơi, anh tôi với cháu gái chỉ là giận dỗi rồi bỏ nhà đi thôi.”

“Người lớn tuổi đến đón họ về, cũng chỉ là chuyện nội bộ gia đình, đừng hiểu lầm ạ.”

Cảnh sát cau mày hỏi:

“Vậy anh có chứng cứ không?”

“Có sổ hộ khẩu chứng minh quan hệ giữa các người không?”

Cao Bách Xuyên lập tức nghẹn họng.

Nhiều năm trước, nhà họ Cao sợ bố tôi có thể chia tài sản, nên đã ép chuyển hộ khẩu của ông đi nơi khác.

Thấy chiêu đó không ăn thua, Trương A Hoa liền đập đùi đánh “bốp”, chỉ tay vào Chu Tố Mai:

“Nó là con dâu lớn nhà tôi! Bảo nó mang giấy đăng ký kết hôn ra đây!”

Sắc mặt Chu Tố Mai đen kịt, liên tục ra hiệu cầu cứu về phía Cao Bách Xuyên.

Mang giấy ra nghĩa là để lại dấu vết ở sở công an.

Cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận mối quan hệ bất chính giữa bà ta và Cao Bách Xuyên.

Một khi bị điều tra, bà ta sẽ đối mặt với nguy cơ phạm tội kết hôn chồng chéo và làm giả giấy tờ.

Trương A Hoa vẫn tiếp tục lải nhải:

“Mau đưa ra đi!”

“Cho người ta thấy hai đứa là vợ chồng đàng hoàng! Còn giả vờ gì nữa!”

Mặt Chu Tố Mai lúc đỏ lúc trắng.

Cảnh sát cũng bắt đầu nghi ngờ, nhìn bà ta nói:

“Vậy thì đưa ra đây cho chúng tôi xem.”

Chu Tố Mai ú ớ, mồ hôi túa ra như tắm.

Cuối cùng, không giữ được bình tĩnh nữa, bà ta lườm Cao Bách Xuyên một cái rồi hất tay bỏ đi:

“Cha mẹ anh, anh tự đi mà lo!”

“Đúng là vô dụng!”

Cảnh sát dĩ nhiên đã thấy có vấn đề.

Bèn giữ cả ba người lại, trước mắt xử lý theo diện tình nghi bắt cóc hoặc giam giữ người trái pháp luật.

Qua một phen điều tra, ba người họ bị giữ lại trại tạm giam suốt một tuần.

Cũng nhờ Chu Tố Mai vắt hết quan hệ, xoay xở đủ kiểu mới có thể bảo lãnh ra ngoài.

Trương A Hoa và Cao Đức Vượng thì chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.

Ở trong trại cả tuần, sợ hãi đến mức bệnh nặng một trận, tinh thần sa sút trông thấy.

Còn Tiền Đại Khánh thì “gậy ông đập lưng ông”, về nhà bị bố đánh cho một trận nhừ tử.

Hắn tức giận, chạy sang nhà họ Giang đập phá đồ đạc, đập nát hết cả căn phòng.

8.

Tôi và bố cầm theo số tiền lấy được từ Chu Tố Mai, quay về thành phố.

Tôi đến trường Nhất Trung làm thủ tục nhập học, còn bố thì xin nghỉ việc ở mỏ, chuyển sang làm lao động tự do trong thành phố.

Ông thuê một căn phòng gần trường, vừa đi làm, vừa chăm sóc việc học hành của tôi.

Từ nhỏ đến lớn, bố đã luôn vừa làm cha, vừa làm mẹ nuôi tôi khôn lớn.

Tôi vừa cắn răng học hành chăm chỉ, vừa âm thầm thở phào:

Ít nhất, tạm thời thoát khỏi mớ hỗn độn của nhà họ Cao.

Kỳ nghỉ hè, dựa vào ký ức kiếp trước, tôi nắm bắt đúng thời cơ trong làn sóng kinh tế mới.

Hai cha con dốc hết tiền vốn, đến Quảng Châu mua sỉ một lô quần áo mốt thời thượng.

Khi ấy, luồng gió cải cách mở cửa mới vừa thổi đến những vùng quê xa xôi như chúng tôi.

Quần áo kiểu dáng miền Nam gần như chưa ai ở thành phố nhỏ của tôi từng thấy.

Tôi và bố đẩy xe đi khắp các con hẻm, dựng sạp bán hàng, buôn bán phát đạt.

Một chuyến hàng, lời gấp nhiều lần vốn.

Có lời rồi, bố càng tin vào con mắt nhìn thị trường của tôi.

Hễ có cơ hội là lại nhập hàng, buôn bán, khiến cuộc sống ngày càng khá lên.

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, cuộc sống hai cha con tôi thay đổi hoàn toàn.

Tôi học giỏi, thi đậu vào Đại học Hải Thành một cách xuất sắc.

Bố dùng số tiền dành dụm mấy năm nay mua một căn nhà lớn ở Hải Thành.

So với những năm tháng bị đè đầu cưỡi cổ ở quê, hiện tại cha con tôi chẳng khác nào lột xác hoàn toàn.

Thực ra, với điểm số của tôi, tôi hoàn toàn có thể chọn một ngôi trường tốt hơn.

Nhưng tôi không thể để nhà họ Cao sống yên ổn được.

Việc đầu tiên sau khi nhập học ở Đại học Hải Thành, là tôi đích thân đến thăm viện trưởng Thẩm.

Ba năm qua năm nào bố tôi cũng dùng thịt heo đen loại ngon nhất làm thành thịt xông khói để gửi biếu nhà bà ấy.

Viện trưởng Thẩm vì muốn cảm ơn nên cũng thường xuyên gửi sách bài tập nâng cao cho tôi.

Những cuốn bài tập này, ở vùng quê thiếu thốn tài liệu học tập như chúng tôi, thật sự quý như vàng.

Khi biết điểm thi đại học của tôi, cả nhà bà đều chân thành mừng cho tôi.

Kiếp này xem như tôi đã được quý nhân phù trợ.

Trên đường rời khỏi khu nhà tập thể, tôi tình cờ chạm mặt Chu Tố Mai và Cao Bách Xuyên.

Chu Tố Mai tất nhiên đã biết tôi đậu Đại học Hải Thành.

Thấy tôi thong thả ra vào cổng trường, mặt hai người đó trông khó coi như thể vừa nuốt phải ruồi.

Chu Tố Mai sa sầm mặt, ném lại một câu lạnh tanh:

“Bảo bố cô nhanh chóng đến ký đơn ly hôn đi,” rồi kéo Cao Bách Xuyên rời đi.

Chớp mắt đã đến ngày làm thủ tục ly hôn chính thức.

Từ sáng sớm, bố tôi đã sửa soạn rất kỹ.

Sau ba năm chăm sóc sức khỏe, thể trạng ông đã khá lên nhiều.

Thêm vào đó là thói quen tập thể dục đều đặn, dáng người trước kia vốn gầy gò giờ đã rắn chắc, khỏe mạnh.

Kinh doanh thuận lợi cũng khiến ông trông ngày càng tự tin, chững chạc.

Lúc ông đứng trước bậc thềm chỉnh lại cà vạt xám sọc bạc, ngay cả bảo vệ cổng cũng phải liếc nhìn thêm mấy lần.

Quả nhiên, tiền bạc mới là “mỹ phẩm” tốt nhất cho đàn ông.