Chương 2 - Mẹ Kế Và Thiên Kim Giả

7.

Bà ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc khiến da đầu tôi trở nên tê dại.

“Tôi đổi ý rồi, cô học ở trường kia cũng rất tốt.”

Tôi thầm trợn mắt.

Tôi nói rồi mà… sao lại có chuyện tốt như vậy đợi tôi.

Biết kẻ thù không đội trời chung ở trường học của tôi là con gái của bố, bà ấy liền lợi dụng tôi để ngư ông đắc lợi.

Ai, đúng là đồ mưu mô!

Một khi đã như vậy thì đừng có trách tôi!

Tôi quay đầu lại, làm ra bộ dạng giả vờ nghi ngờ.

“Chuyện kia… tôi muốn hỏi một chút…”

“Vừa nãy dì nói, mười tám tuổi dì đã ở bên lão Giang, vậy là do mẹ tôi cản trở hay sao nên cho đến bây giờ lão Giang đã già rồi, dì vẫn chưa được lên chính thức?”

Sắc mặt mẹ kế không đổi nhưng lực đạo trong tay bà ấy đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ấy, dù thở không nổi cũng tuyệt đối không được nao núng!

Tuy rằng đánh không lại bà ấy nhưng khí thế thì không thể thua được.

Mẹ kế cười lạnh: “Còn không phải là do mẹ cô sao?”

Mẹ tôi? Đùa à?

Lúc tôi ba tuổi, mẹ tôi đã qua đời, nếu bà ấy thực sự muốn gả cho lão Giang thì mười lăm năm sau để làm gì?

Thật là, làm không nổi thì nói là không nổi.

Không có bản lĩnh thì nói không có bản lĩnh đi.

8.

“Thật ra tôi biết lý do tại sao dì không nhận Trì Hề… còn không phải là do dì muốn đợi lão Giang ch.ế.t rồi độc chiếm tài sản của ông ấy sao?”

“Nhưng dì đừng quên, người ta là con gái ruột của bố tôi, có quyền thừa kế hợp pháp! Không phải muốn đá là đá được đâu.”

“Nhìn lại dì đi, ngay cả một cái danh phận lão Giang cũng không chịu cho dì! Để tôi đợi đến lúc đó, dì sẽ mất cả chì lần chài…”

Nhìn thấy bà ấy cau mày, tôi mừng thầm.

Thế nào? Sao không nói đi?

Để xem dì còn kiêu ngạo như nào!

Nhưng giây tiếp theo, tôi chợt nghe thấy bà ấy học theo giọng điệu đầy ác ý của tôi: “Lúc bị chặn trong nhà vệ sinh, cô nói chuyện cũng ngứa đòn như vậy sao? Không thấy mùi à?”

“Thay vì lo lắng cho tương lai của tôi, thì tốt hơn cô nên nghĩ tới việc đảm bảo cho cuộc sống hiện tại của mình đi.”

“Nghĩ xem nếu bây giờ tôi đuổi cô ra khỏi nhà thì cô sẽ đi đâu, có thể đến chỗ nào…”

Nói xong bà ấy đưa ngón tay chạm lên môi, giả vờ kinh ngạc.

“Cô sẽ không… sẽ không có chỗ nào để đi à…”

Tôi cúi đầu, im lặng thở dài.

Bà ấy nói đúng, quả thực tôi không có chỗ nào để đi.

Tôi không biết bố mẹ ruột của mình ở đâu, ngoại trừ Giang gia, tôi không còn nơi nào khác.

“Ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không đuổi cô đi.”

Được rồi… chỉ cần tôi không phải ăn ngủ ở đầu đường xó chợ thì một Trì Hề có là gì?

Dễ như ăn bánh!

Nhưng…

“Nhưng trước tiên dì phải kể cho tôi nghe năm đó dì, lão Giang và mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi còn chưa biết gì đâu…”

Lão Giang này chưa bao giờ kể cho tôi nghe chuyện quá khứ, muốn đi hỏi người khác cũng không biết hỏi ai.

Nhưng hiện tại tôi thực sự nghi ngờ, nhất định là năm đó bà ấy yêu mà không được nên mới tráo đổi tôi với Trì Hề, dẫn đến cớ sự xảy ra như ngày nay!

Mẹ kế buông tay, cười như không cười: “Muốn biết à?”

Tôi hào hứng gật đầu.

Kết quả giây tiếp theo, một bàn tay kèm theo một tiếng rống giận dữ chộp lấy đỉnh đầu tôi…

“Mau rửa mặt đi ngủ ngay cho bà đây! Nếu ngày mai cô còn ngủ quên… thì xem bà đây đán.h gãy chân cô như nào!”

9.

Như dự đoán, tối qua tất cả học sinh đều đã xem live.

Buổi sáng, ngay khi bước vào trường học, tôi đã bị bọn họ chú ý.

Trong ánh mắt có sự ngạc nhiên và chế giễu.

Xem ra, cả trường đều đã biết tôi là thiên kim giả.

Vừa bước vào lớp, căn phòng vốn ồn ào đột nhiên trở lên im bặt.

Mọi người im lặng nhìn tôi giống như nhìn một vị khách không mời mà đến.

Một số người vây quanh bàn của tôi, vây thành một vòng tròn, bạn thân tôi gầm lên một tiếng giận dữ: “Nếu muốn dọn thì dọn cả bàn của tôi luôn đi.”

Nhất thời, hốc mắt của tôi trở nên ươn ướt.

Vào thời điểm quan trọng này, bạn thân vẫn làm chỗ dựa cho tôi.

Tôi bước tới hắng giọng.

Mấy người đó thấy tôi như thấy quỷ, vội vã bỏ chạy.

Bạn thân đang chật vật nằm trên bàn của tôi, vừa thấy tôi liền cười hehe không ngừng.

Tôi tiến tới muốn ôm cô ấy một cái nhưng cô ấy lại né đi.

“Bây giờ không phải là lúc, tớ còn phải đi đến từng lớp để thu tiền.”

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, cô ấy nhe răng giải thích: “Vụ vote hôm qua ấy, bọn họ cược cậu không đến nhưng tớ cược cậu sẽ đến… Thế nào? Quá đỉnh luôn!”

Ha ha.

Chẳng trách đêm qua cô ấy gửi liên tiếp cho tôi ba mươi tin nhắn hỏi tôi hôm nay có đến lớp không, hoá ra là chuyện này…

Tôi khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn cô ấy: “Thế thì cơm trưa cậu mời nhé, tớ muốn ăn một bữa thật xa hoa.”

10.

Từ lúc vào lớp đến giờ Trì Hề nói chuyện không ngừng, nói liên tục giống như pháo nổ.

“Ôi, có một số người mặt mũi cũng thật dày biết mình là thiên kim giả mà vẫn ngang nhiên lộ mặt, đến để cho mọi người cười nhạo. Nếu tôi là cô ta á, nhất định tôi sẽ tuyệt vọng bỏ đi từ đêm qua rồi.”

“Cũng không biết là ai đã sinh ra cái loại con hoang như cô ta, mười mấy năm thay tôi làm đại tiểu thư của Giang gia. Cứ chờ mà xem, những thứ vốn thuộc về tôi dù sớm hay muộn tôi cũng sẽ đoạt lại tất cả.”

Nghe thấy hai chữ “con hoang”, tay tôi nắm chặt thành quyền còn cứng hơn cả sắt đá.

Mặc dù trong lòng tôi như muốn nổ tung đến nơi nhưng ngoài mặt tôi vẫn không một chút dao động.

Chỉ là mấy câu quái đản thôi mà, ai mà chẳng nói được.

Trước kia tôi còn chẳng thèm để vào mắt nữa là nhưng bây giờ đã là lúc để cho cô ta thấy thế nào là võ mồm: “Ôi, không phải là đã tuyệt vọng bỏ đi rồi sao? Trước khi đi còn bị tát một cái, không biết có đau không…”

Quả nhiên, sắc mặt của Trì Hề đã thay đổi, tôi cười thầm ở trong lòng sau đó nói thêm: “Hôm qua có người còn đánh cược với tôi rằng nhất định hôm nay tôi sẽ không đi học… Kết quả? Tôi đã đến rồi đây! Ai đó mới là người thua!”

“Từ trước tới giờ tôi cá cược với cô chưa bao giờ thua, không biết cảm giác bị vả mặt có đau không nhỉ?”

Có lẽ cô ta không ngờ tới một đứa khó hiểu, nhàm chán như tôi đột nhiên trở nên bướng bỉnh như vậy.

Mặt Trì Hề tái nhợt, không nói nên lời.

“Giang Khương, cậu đi ra ngoài một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Đột nhiên có một nam sinh đứng ở sau cửa gọi tôi, nghe thấy giọng nói này, cả lớp đều quay lại nhìn cậu ta.

Trong phút chốc, bầu không khí ở trong lớp càng trở nên kỳ lạ…

11.

Tôi đứng sững sờ ở đó, một dấu hỏi chấm xuất hiện ở trên mặt.

Ân Hạ?

Cậu ta tìm tôi để làm gì?

Bình thường vì cậu ta Trì Hề đã gây ra đủ loại rắc rối cho tôi, tôi muốn tránh cậu ta còn không kịp nữa là.

Nơi nào có cậu ta thì tôi sẽ đi đường vòng vì vậy chúng tôi căn bản chẳng hề quen biết nhau.

Nhưng tại sao vừa rồi, cậu ta gọi tôi lại nghe có vẻ thân thiết thế?

Tôi liếc nhìn Trì Hề, quả nhiên nếu ánh mắt có thể giế.t người thì bây giờ tôi đã bị cô ta giế.t ch.ế.t rồi.

"Có một số người thực sự rất hai mặt, trước mặt là một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác, sống rất giả tạo, trong miệng thì chỉ toàn những lời dối trá!"

Lần này tôi không cần phải cãi nhau với cô ta làm gì.

Tôi lắc mông đi đến bàn của bạn thân lấy ra một chiếc gương nhỏ, giả vờ như đang soi gương.

Sau đó lại thướt tha đi ra khỏi phòng học, trên mặt đầy vẻ đắc ý.

Mặc dù không nói gì, nhưng lực sát thương còn mạnh hơn cả vừa rồi.

Dù sao thì Ân Hạ cũng chưa từng chủ động đến tìm cô ta.

"Cậu có việc gì cần tìm tôi vậy?"

Vừa dứt lời, Ân Hạ liền đi tới ôm tôi.

Tôi sợ ngây người, chuyện quái gì vậy!

"Giang Khương, tôi thật sự không ngờ hôm nay cậu sẽ đi học! Cậu thật sự rất dũng cảm! Nhớ nhé, cho dù cậu không phải là đại tiểu thư của Giang gia thì cũng đừng vì điều này mà coi thường bản thân mình!"

"Cố lên, cậu sẽ làm được!"

Nói xong cậu ta quay người bỏ đi, để lại cho tôi một đống hỗn độn.

Trong lòng tôi có vô số con ngựa đang chạy loạn…

Tôi có thể làm được gì thì kệ tôi.

Cậu này bị tự luyến à?

Chuyện của tôi thì liên quan gì đến cậu ta?

Thật là, tôi không còn sạch nữa rồi!

Khi định thần lại, tôi mới phát hiện lớp nào cũng có mấy bạn nữ thò đầu ra nhìn tôi.

Lớp tôi cũng không ngoại lệ.

Đặc biệt là Trì Hề, ánh mắt cô ta như thể đang hận không giế.t được tôi.

Vì vậy, ngay lập tức tôi thay đổi sắc mặt, quay lại lớp với vẻ mặt si mê.

"Ôi, Ân Hạ thơm quá à, cả người đều rất thơm…”

12.

Ngày hôm nay, Trì Hề tái mặt ít nhất cũng phải tám mươi lần rồi.

Tan học, tôi hài lòng rời khỏi lớp, còn cố ý để lại cho cô ta một bóng lưng dào dạt sự hả hê.

Có giỏi thì đến nhà tôi nữa đi, để xem có bị ăn tát nữa không…

Kết quả vừa mới ra khỏi cổng trường, tôi đã gặp mẹ kế.

Bà ấy mặc áo lông chồn, quần da, còn khoa trương đeo một chiếc kính râm gọng lớn, tóc xoăn sóng lọn to, đôi môi đỏ mọng, nghiêng người một cách phô trương trên chiếc xe Maybach màu đen của lão Giang.

Đám đông náo nhiệt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bà ấy.

Có lẽ tất cả mọi người đều đang thắc mắc không biết bà cô nhà giàu mới nổi này ở đâu ra.

Tôi núp ở sau đám đông, chờ thời cơ để trốn đi.

“Giang Khương.”

Hic, mắt tinh thật đấy!

Tôi miễn cưỡng bước tới, vừa định lên xe thì bà ấy ngăn tôi lại.

“Tôi không đến đón cô, đừng có mà ảo tưởng.”

Tôi tức giận quay người lại: “Thì ra dì thay lão Giang đến đây nhận con gái à?”

Đôi môi đỏ mọng của bà ấy cong lên: “Nói cho cô làm gì.”

Bà ấy là ác quỷ chắc luôn.

Ba phút sau, Trì Hề cùng một người bạn vừa cười vừa nói đi ra.

Vừa nhìn thấy người kia tôi liền cảm thấy khó chịu.

Trước kia tôi cảm thấy Trì Hề là một người rất rắc rối nhưng hiện tại tôi cảm thấy hai người bọn họ quả thực là một cặp trời sinh - cuồng tự luyến!

Trên cổ Ân Hạ còn có thêm một chiếc khăn quàng, tôi đã từng nhìn thấy nó, đó là chiếc khăn Trì Hề thuê một bạn nữ trong lớp tôi đan.

Nhìn hai người bọn họ như vậy… có chút kỳ quái.

Trì Hề theo đuổi Ân Hạ lâu như vậy, Ân Hạ vẫn luôn không mặn không nhạt, bây giờ tự nhiên nghĩ thông rồi sao?

Trì Hề nhìn thấy mẹ kế giống như sói đói nhìn thấy thịt, vội vàng lôi Ân Hạ nhào tới: “Mẹ ơi, con đang định đi tìm mẹ! Mẹ tới là để con về Giang gia sao?”

Mẹ kế gật đầu không nói chuyện.

Sau đó, không biết ở đâu ra, đột nhiên có rất nhiều phóng viên xuất hiện, mang theo đồ nghề vây quanh chúng tôi.

13.

Nhìn thấy tình hình như vậy, tôi liền hiểu được bà ấy đang định làm gì.

Hôm qua Trì Hề không nói không rằng đưa một đám người đến tận cửa Giang gia phát trực tiếp, nếu đổi lại là người khác, dưới sự áp bách kia, nhất định dù không muốn nhưng vẫn sẽ phải nhận người.

Dù sao, lợi ích của Giang gia luôn được đặt lên hàng đầu, bất cứ điều gì gây ra dư luận xấu đều sẽ bị trấn áp.

Nếu có thể giải quyết kín đáo thì không ai muốn đặt nó lên bàn cược.

Trì Hề làm như vậy chính là muốn đưa mình và người nhà họ Giang lên bàn cược một phen, muốn làm cho Giang gia không có đường lui, chỉ có thể nhận cô ta.

Chỉ là cô ta quá đen, gặp phải một đối thủ khó nhằn như mẹ kế.

Không sai, bà ấy sẽ chơi lại cô ta theo cách tương tự.

Hơn nữa, nếu so sánh, màn diễn hôm qua chỉ là tép riu thôi.

Mẹ kế bắt đầu khóc lóc, so với Trì Hề hôm qua còn nức nở, đáng thương hơn: “Bé con à, dì tới đây là để xin lỗi con, hôm qua dì không nên đánh con, dì sai rồi, hu hu hu…”

Trì Hề sửng sốt, tôi cũng sửng sốt.

Sao bà ấy có thể diễn được cái bài này nhỉ?

Tôi thì không thể tin được, còn Trì Hề thì quá vui mừng.

Cô ta tiến tới nắm lấy tay của mẹ kế, còn không quên trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt đầy chán ghé.t.

Tôi thức thời lui sang một bên, nhường lại sân khấu cho bọn họ diễn.

“Mẹ ơi, mẹ đang nói gì vậy! Mẹ là mẹ của con, dù mẹ có đánh con cả trăm lần đi chăng nữa thì con cũng sẽ không giận mẹ.”

“Chỉ là hôm qua mẹ đối xử với con như vậy làm con rất buồn, đêm qua con đã khóc cả đêm, nước mắt đều đã cạn khô cả rồi…”

Mẹ kế bình tĩnh hất tay cô ta ra.

Sau đó bà ấy che miệng, khóc càng nức nở hơn… nhưng tôi lại cảm thấy hình như bà ấy đang cười.

“Bé con à, hôm nay dì đến đây là muốn nói cho con biết một sự thật..."