Chương 4 - Mẹ Kế Và Con Nuôi Đáng Ngờ
“Huống hồ huynh cũng từng ở trong phòng ta một thời gian, giờ quay lại chẳng khác nào về thăm chốn cũ thôi mà?”
Ta nắm tay áo hắn, lắc lắc:
“Đi mà~ Trường Doanh, ta cầu huynh đó.”
Bị ta kéo mãi, cổ áo hắn cũng lệch đi.
Hắn chỉnh lại vạt áo, gương mặt nghiêm túc:
“Ở lại… mấy hôm?”
Ta phẩy tay hào sảng:
“Bao lâu cũng được!”
Tô Trường Doanh gật đầu đồng ý.
Ta vui đến mức nhào vào lòng hắn, nhất quyết không buông.
Tô Trường Doanh đỡ lấy tay nải trong tay ta, tiếp tục bước đi, chỉ là bước chân đã chậm lại không ít.
Bình luận chen chúc kéo đến:
【Cười muốn chết, phản diện bị kéo tới mức méo cả miệng rồi!】
【Hỏi ở lại mấy ngày mà thật ra trong lòng định ở cả đời luôn ấy chứ! Đúng là đàn ông mà~】
【Ô hô~ về thôn Miêu rồi là có “ăn” được không nhỉ?】
【Cái đứa ở trên kia, thèm vừa thôi, làm ơn giữ chút liêm sỉ hộ với?!】
6
Từ Trường Thanh Tông về thôn Miêu mất khoảng bảy ngày đường.
Nhưng có Tô Trường Doanh đi cùng, chúng ta chỉ mất ba ngày đã đến trước cổng làng.
Từ xa xa, một bóng người cao lớn hùng hổ chạy tới.
Vừa chạy vừa hét to:
“Miễu Miễu! Cô đi đâu thế hả?!”
Tô Trường Doanh theo phản xạ đứng chắn trước mặt ta.
Ta chui ra từ bên cạnh hắn:
“Là hàng xóm ta – Đại Ngưu. Không phải người xấu.”
Đang nói thì Đại Ngưu đã chạy tới trước mặt.
Cả khuôn mặt đầy lo lắng:
“Cô đi đâu mất tiêu vậy? Mấy ngày rồi không thấy, ta đến nhà cô thì thấy toàn máu là máu!”
Đó chính là vết máu khi ta bị Tô Trường Doanh đâm trúng.
Ta vỗ vai anh ta, cười trấn an:
“Không sao rồi. Ta còn sống quay về đây chẳng phải tốt rồi sao?”
Đại Ngưu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn ta rồi lại nhìn Tô Trường Doanh, gãi đầu nói:
“Vị hôn phu của cô hồi phục rồi à?”
Nụ cười trên mặt ta khựng lại.
Xong rồi, lộ rồi.
Lúc trước cứu Tô Trường Doanh, vì sợ dân làng đàm tiếu nên ta đã nhanh miệng loan tin: hắn là chồng chưa cưới của ta.
Nhưng lúc đó hắn đang hôn mê nên hoàn toàn không biết gì cả.
Giờ thì… chết chắc.
Ta lúng túng nhìn sang Tô Trường Doanh, định mở miệng giải thích…
Nhưng vừa liếc lên thì thấy dòng bình luận:
【Tô Trường Doanh: cái miệng chết tiệt, thôi đừng có cong nữa.】
【Một số người bên ngoài nhìn lạnh tanh, trong lòng thì muốn xoay vòng ba vòng rồi nhảy điệu Thomas xoắn ốc.】
Tô Trường Doanh khẽ gật đầu với Đại Ngưu:
“Cảm ơn đã quan tâm. Thương tích của ta đã khỏi hẳn.”
Đại Ngưu cười thật thà:
“Thế thì tốt. Hồi đó anh ngất liền mấy ngày,Miễu Miễu lo sốt vó, còn đem vòng bạc duy nhất đi bán để mua thuốc cho anh nữa. À đúng rồi, hai người cưới rồi chưa?”
Tô Trường Doanh vẫn đứng đó, điềm nhiên, im lặng nhìn ta.
Tới nước này, không thể không gật.
Ta ậm ờ lên tiếng: “Ừm… ừ.”
Sau khi Đại Ngưu đi rồi, Tô Trường Doanh nghiêng đầu hỏi:
“Cô… đem vòng bạc đi bán?”
Ta gật đầu:
“Lúc đó không còn nhiều tiền.”
Thấy hắn nhíu mày, ta vội nói thêm:
“Huynh đừng thấy áy náy, ở Trường Thanh Tông ta cũng vơ vét được khối thứ còn giá trị hơn nhiều.”
Tô Trường Doanh vẫn không nói gì.
Ta bèn trêu:
“Hay là… huynh lấy thân báo đáp đi?”
Nói xong ta lập tức hối hận.
Tô Trường Doanh vốn chưa từng tỏ thái độ gì rõ ràng, nói thế này đúng là lỗ mãng quá.
Nhưng mà ta vốn dĩ háo sắc thật mà!
Ta vội ho khan, chữa cháy:
“Nếu huynh không thích, ta cũng không ép…”
“Được.” Một tiếng đáp rất khẽ vang lên bên cạnh.
Ta trố mắt:
“Gì cơ?”
Tô Trường Doanh cúi đầu nhìn ta:
“Cô cứu mạng ta. Ta lấy thân báo đáp.”
Không khí bỗng dưng trở nên mờ ám.
Ta đỏ bừng mặt, tránh ánh mắt hắn, khẽ lầm bầm:
“Cái này… coi như tỏ tình hả?”
Khóe môi Tô Trường Doanh cong lên, nhẹ đến mức khiến ta ngẩn ngơ.
Hắn nhướng mày, vẻ mặt hiếm thấy có chút nghịch ngợm:
“Không đi à?”
Ta sực tỉnh, lật đật gật đầu:
“Đi đi đi!”
7
Mấy ngày liền, ta và Tô Trường Doanh vẫn giữ mối quan hệ mập mờ mà không ai nói rõ.
Phải nói thật… ta đổ rồi.
Đặc biệt là lúc hắn mang vẻ lạnh lùng, nhưng lại rửa tay nấu cơm vì ta — trông vừa dịu dàng vừa đảm đang, khiến ta muốn cưới luôn về làm chồng.
Giờ thì ta đã hiểu vì sao đàn ông trong làng ai cũng thích lấy vợ.
Có người chăm lo hằng ngày, quả thật rất thoải mái.
Tiếc rằng yên bình không kéo dài được bao lâu.
Một ngày nọ ta ra ngoài mua ít đồ, còn Tô Trường Doanh ở nhà nấu cơm.
Vừa bước đến cổng làng thì hàng loạt dòng bình luận hiện lên:
【Ơ kìa, Dư Ly sao lại xuất hiện ở thôn Miêu? Mà còn đúng lúc gặp Tô Trường Doanh?!】
【Bạn trên chưa hiểu rồi, đây gọi là số mệnh. Dù nữ phụ có đưa phản diện đi thì nam nữ chính vẫn sẽ gặp nhau.】
【Chính truyện sắp bắt đầu rồi sao? Nữ chính đang móc xuân dược từ trong ngực ra đó!】
Dư Ly không đến Trường Thanh Tông… mà lại mò tới đây?!
Mẹ kiếp cái số mệnh chó má này.
Mắt ta mở to hết cỡ, rồi quay đầu chạy thục mạng về nhà.
Lúc về đến nơi, Dư Ly đang quay lưng về phía ta.
Mà đối diện cô ta, Tô Trường Doanh mặt đỏ như máu, chân đứng không vững.
Ta nghe thấy cô ta nhỏ nhẹ nói:
“Thanh Xuyên à, huynh có giận thì cũng không nên giả vờ không nhận ra muội chứ.”
Cô ta đưa tay vuốt má Tô Trường Doanh, ánh mắt si mê.
Tô Trường Doanh tròng mắt đờ đẫn, khó nhọc thốt ra một chữ:
“Cút.”
Dư Ly biến sắc, lập tức giật áo hắn.
Ta siết chặt cổ tay, lặng lẽ vòng ra sau cô ta.
Giơ cao khúc củi trong tay, ta nện thẳng xuống.