Chương 8 - Mẹ Kế Quay Lén Tôi
Nửa đêm, không có sự cho phép của tôi, Tô Tiêu cầm chìa khóa mở cửa đi thẳng vào phòng tôi.
Từ trước tới nay tôi đều ngủ không sâu giấc, nó vừa vào phòng tôi liền tỉnh dậy. Nó xốc chăn lên, kéo ta ngồi dậy bực tức mà chất vấn: “Tô Ly là mày gài bẫy tao?”
Tôi rúc người lại, kéo chăn muốn trốn, vẻ mặt vô tội: “Chị không biết, em đang nói gì vậy?”
“Trước đây tao đã đánh giá thấp mày, mày cố ý đem bài văn đó cho tao!” Tô Tiêu tức giận, hét vào mặt tôi rồi lại ôm ngực ho khan.
“Bài văn kia là chị vô tình đọc được, muốn dùng nó để nộp lên qua mặt mọi người, làm sao chị biết em sẽ trộm?” Tôi rũ sạch mọi liên hệ.
Thứ nhất không phải tôi chủ động đem bài văn đó đưa cho nó, là nó ham hư vinh mà trộm bài văn đi. Cái này gọi là trộm gà không được lại mất nắm gạo.
Thứ hai nó đem nguyên bài văn sao chép không bỏ chữ nào, nó đã trộm còn lười, không liên quan đến tôi. Sao chép tác phẩm của người khác, sớm muộn cũng bị người ta phát hiện.
Tô Tiêu không có chứng cứ, cũng không làm gì được tôi, không còn cách nào khác liền đi tìm mẹ kế mà khóc lóc.
Ngày thường hai mẹ con đó ức hiếp tôi còn chưa tính sổ với bọn họ, nhưng tôi lại không ngờ, mẹ kế tức đến phát điên mà làm bậy với tôi. Mấy tháng sau, hai mẹ con đó như hai con sói rình rập chờ tôi lộ ra sơ hở mà nắm lấy.
Tôi biết bọn họ thừa dịp tôi lơ là, hung hăng đá tôi một cái. Cho nên tôi cũng cẩn thận, luôn luôn đề phòng bọn họ.
Những ngày sợ hãi như vậy sẽ không kéo dài được lâu chỉ cần họ dám ra tay, tôi có thể khiến họ không thể trở mình.
Cuối cùng, bọn họ cũng không nhịn được nữa.
8.
Vừa đi học về, tôi quăng ba lô lên ghế, kéo chăn định lên giường nằm thì thấy trên giường có mấy con rắn đen đang uốn éo.
Tôi giật mình sợ hãi lùi lại vài bước, sau khi cẩn thận quan sát thì mấy con rắn này cũng không có độc.
Trước khi ở quê ra đồng trồng rau cùng bà nội, gặp loài rắn nhỏ này tôi và đám bạn nướng ăn ngay tại ruộng.
Nơi này là khu dân cư cao cấp, nếu không phải có người cố ý, thì làm sao có rắn xuất hiện được.
Hai mẹ con nhà này cũng coi thường tôi quá đi.
Nắm gra trải giường lên, tôi gói gọn lũ rắn lại.
Nhân lúc Tô Tiêu không có ở nhà, tôi lặng lẽ đem mấy con rắn vào phòng Tô Tiêu.
Cách đối phó tốt nhất với bọn họ chính là lấy độc trị độc, đối xử với bọn họ giống như cách bọn họ đối xử với tôi.
Sau khi âm thầm giải quyết hết tất cả mọi chuyện, tôi về phòng kiên nhẫn mà chờ đến nửa đêm, nghe được tiếng kêu thảm thiết phát ra từ phòng của Tô Tiêu.
Tôi sống ở quê không sợ đám rắn nhỏ này, nhưng Tô Tiêu là một tiểu thư được cưng chiều, vừa nhìn thấy rắn đã sợ hãi đến mức hét lên.
Đêm khuya, ba và mẹ kế cũng bị tiếng hét làm chấn động, tôi cũng không ngoại lệ, lập tức cùng chạy qua phòng Tô Tiêu.
“Mẹ, chuyện này là sao? Sao có rắn trong phòng của con?” Sắc mặt Tô Tiêu tái nhợt, mẹ kế tôi sửng sốt cả buổi cứ ấp úng không nói nên lời. Bà ta cũng không thể nói chính tay bà ta đã ném mấy con rắn lên giường tôi phải không?
“Để em gọi mấy người quản lý khu dân cư đến bắt rắn!” Mẹ kế bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra gọi điện.
Chờ khi bà ta gọi điện thoại xong thì âm thầm hung hăng liếc xéo tôi một cái.
Mà tôi chỉ tỏ vẻ vô tội, vốn dĩ chuyện cũng không phải do tôi bắt đầu trước. Ba tôi nửa đêm bị đánh thức, trong lòng bực tội, mắng mẹ kế: “Ban ngày tôi đi làm kiếm tiền chưa đủ vất vả sao, bà không để tôi ngủ yên nữa, quản cho tốt cái nhà này, nếu bả quản không nổi cái nhà thì để người khác tới quản!” Nói xong ba tôi về phòng tiếp tục ngủ.
Mẹ kế cũng biết sợ, không để ý đến Tô Tiêu nữa, chạy theo ba tôi về phòng. Bản thân bà ta cũng phải dựa vào ba tôi mới được như ngày hôm nay, nếu ba tôi ly hôn với bà ta, nửa đời sau bà ta phải làm sao.
Từ trước tới nay, ba tôi chưa từng nói ra câu này, nếu hôm nay ông ta nói ra chắc chắn cũng đã có tâm tư từ lâu.