Chương 25 - Mẹ Kế Quay Lén Tôi

“Lần này, em lại bị đánh chet.”

Em gái bình tĩnh mà kể chuyện, nhưng qua lời kể của em ấy tôi lại thấy đứa em gái ốm yếu gầy gò bị đánh chet hết lần này đến lần khác.

Lòng tôi đau thắt lại.

Em gái phát hiện tôi đang xúc động, vỗ vỗ tay tôi mà cười: “Không có gì đâu, em không còn đau nữa.”

“Đến lần thứ 10, em rốt cuộc cũng tỉnh lại trước khi giet chị, lần này em đã cứu chị.” Rõ ràng là chuyện tốt nhưng ánh mắt em gái lại rất lạ: “Chính là bọn họ cũng đánh chết chị.”

“Cho nên bây giờ.” Em gái nhìn tôi: “Đi nhanh đi! Chị sẽ có một tương lại tốt hơn, chứ không phải bị xi măng chôn trong góc tường.”

“Bịch bịch bịch…” Tiếng bước chân đang lên cầu thang vọng vào tay tôi, em gái bắt đầu sợ hãi, đẩy tôi nói tôi mau đi đi.

“Chị, em có thể sống lại lần nữa.” Nó cười với tôi: “Nhưng chị chưa chắc có cơ hội.”

“Để em cứu chị.”

“Lạch cạch” Cửa bị đẩy ra, ba đang cầm cây gậy nổi giận đùng đùng mà bước vào.

Ông tức giận mà nói với tôi: “Triệu Điềm, mày đúng ngăn cản, nếu không tao đánh cả mày!”

Người ba trước giờ ôn tồn lễ độ đã bắt đầu lộ bản chất, ông ta đứng trước cửa phòng hung dữ mà nhìn em gái.

Tôi chợt hiểu ra vì sao kiếp trước tôi và em gái đều bị đánh chết. Một người đang giận dữ sẽ mất hết lí trí, huống hồ tôi cũng là đứa con gái vô dụng đối với ông ta. (là vì chỉ không ăn chay á)

“Ba” Tôi ngọt ngào mà nói với ông ta: “Em gái làm vậy đều là vì tốt cho cả nhà chúng ta.”

Ba tôi nghe vậy, ngạc nhiên một chút, tôi lại nói tiếp: “Ba nghĩ thử xem, nếu em gái không cố tình thi được điểm kém, thì bây giờ mọi người đều biết trong nhà chúng ta có “điềm lành” rồi!”

Tôi thấy ông ta đứng yên liền tiếp tục nói: “Bọn họ biết cũng không sao, nếu lỡ truyền đến tai người khác, bọn họ muốn làm hại em gái thì sao?”

“Em gái cũng vì chúng ta.” Tôi thành thật mà nói: “Con biết, em gái chưa bàn bạc với ba mà đã làm vậy khiến ba mất mặt.”

Tôi dừng một chút rồi tiếp tục: “Nhưng em gái cũng vì muốn tốt cho chúng ta mà!”

Tôi đem ảnh chụp màn hình điện thoại mà tôi đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt ông ta

[710]

Tôi cười cười: “Đây mới là điểm thật của em gái, chờ đến khi em gái nhận được thư báo nhập học, lúc đó chúng ta nói cho mọi người biết cũng chưa muôn.”

“Như vậy không phải càng có mặt mũi hơn sao?”

Sắc mặt ba tôi cũng trở nên tốt hơn, ông ta đi tới xoa đầu em gái: “Vẫn là Đồng Đồng nhà chúng ta hiểu chuyện.”

Em gái giật mình mà rụt người lại, chờ đến khi ba rời khỏi phòng, nó lại nhìn tôi: “Chị, mặc kệ thế nào em cũng sẽ khiến bọn họ trả giá. Nếu chị vẫn còn tình cảm với bọn họ……”

3.

Nhìn em gái ngập ngừng, tôi mỉm cười: “Nếu chị vẫn còn tình cảm với bọn họ thi sao?”

“Em… Em sẽ không thèm để ý đến chị nữa.” Em gái đỏ mặt nói.

Tôi nhìn dáng vẻ đau lòng của nó, liền sờ mặt nó, lại thấy cộm xương gò má.

“Yên tâm!” Tôi nói: “Chị vĩnh viễn đứng về phía em.”

Cùng ngày, tôi bắt đầu lấy tiền tiết kiệm nhiều năm qua của mình ra để thu mua cổ phiếu Triệu thị bằng nhiều tài khoản khác nhau. Cũng bắt đầu liên kết với các công ty đối thủ của Triệu thị để gây áp lực.

Nước chảy đá mòn, dù tác động của tôi cũng không gây ảnh hưởng gì lớn nhưng tôi tin có một ngày Triệu thị sẽ sụp đổ.

Khi biết được lý do em gái không ăn thịt, tôi lại cảm thấy buồn cười, chỉ vì đôi ba câu của mấy ông thầy bói dạo lại dùng cả đời em gái ra đặt cược. Không biết là nên cười hay khóc.

Một khi đã như vậy, tôi sẽ hủy hoại tất cả mọi thứ mà các người yêu quý.

Sau khi khuyên ba tôi xong, tôi cứ tưởng sẽ có vài ngày yên ổn, nhưng tên Đại sư kia lại tìm đến cửa.

Ba mẹ biết hắn tới,vội vã, vui mừng mà chào đón. Vừa thấy mặt ba tôi hắn đã chỉ thẳng mặt mà chửi.

“Trước đây tôi đã nói với ông rồi,muốn được thần linh che chở thì không được cho con mình ăn thịt.”

Ba tôi xoa xoa thái dương, cung kính mà nói với hắn: “Tôi vẫn luôn nghe lời ngài, đứa con thứ hai của tôi chưa bao giờ ăn một miếng thịt nào.”