Chương 23 - Mẹ Kế Quay Lén Tôi

Tôi liếc nhìn em gái một cái, vốn tưởng giờ phút này nó đang rất là căng thẳng, dù sao suy dinh dưỡng từ nhỏ đã ảnh hưởng đến khả năng phát triển thần kinh của nó. Người khác học một lần có thể hiểu thì nó phải học năm sáu lần thậm chí là mười lần mới hiểu. Dựa vào cách học của nó chắc chắn không thể đạt được thành tích tốt.

Nhưng ba mẹ tôi trước giờ không biết những điều này, họ chỉ lo chiều hư em gái thôi.

Nhưng em gái lại nhìn mọi người bằng đôi mắt vô hồn, như là đang xem một trò vui nào đó không liên quan đến nó.

Lại giống như đã trải qua rồi nên không có gì ngạc nhiên, Tôi thật sự không hiểu ánh mắt của nó.

Dù nó có thể sống lại như tôi, nhưng cũng không thể bình tĩnh như vậy.

“Cạch” Sau khi mẹ tôi nhập dãy số cuối cùng thì nhấn một cái, máy tính hiện ra một con số trước mắt mọi người.

[274]

Một sự im lặng bao trùm.

“Không thể nào!” Ba tôi là người đầu tiên lên tiếng: “Đây tuyệt đối không phải là kết quả thi của Đồng Đồng nhà tôi.”

Ông ta tiến lên giật tấm thẻ dư thi từ tay mẹ tôi, rồi tiếp tục nhập số báo danh vào lần nữa. Máy tính hiện ra con số quen thuộc.

“Tôi nói mà, đứa trẻ này làm sao có thể thi được điểm cao, con nhỏ mà lại không chịu ăn thịt, làm sao có dinh dưỡng mà học tập.” Có người nhỏ giọng mà bàn tán: “Cũng không biết ba mẹ nó nghĩ như thế nào lại đi nghe theo nó! Nhìn xem, con gái mà gầy như ma đói! Trông thật xấu xí.”

Nói là nhỏ giọng nhưng từng chữ từng chữ đều lọt vào tai ba mẹ tôi, chưa kể những gì họ nói đều giống nhau.

Ba tôi nhìn dãy số trên màn hình máy tính, mặt dần chuyển sang màu đỏ.

“3”

Tôi nghe thấy giọng của em gái, không biết nó đang đếm cái gì.

“2”

Không biết ba tôi nhớ đến cái gì, hung hăng mà bước tới chỗ nó.

“1”

2.

“Chát” Nó vừa dứt lời, liền bị tát một cái.

Lần này, ba ra tay rất mạnh, hơn nữa em gái lại rất ốm yếu, lập tức té trên mặt đất. Nó còn chưa kịp nói câu tiếp theo khóe miệng đã chảy máu. Dáng vẻ ốm yếu của nó vốn đã đáng sợ bây giờ nhìn còn ghê hơn.

“Quỷ kìa!” Mấy đứa cháu không biết nhìn thấy em gái thế nào mà khóc thét lên: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi, chị này giống như là quỷ, con rất sợ!”

Sau khi mọi người nói xong, mọi người cũng bắt đầu đánh giá lại em gái.

Bởi vì quá ốm yếu, em gái không thể mặc vừa các loại quần áo trên thị trường, những bộ đồ trẻ em thì lại không phù hợp với lứa tuổi em gái, chưa kể mẹ tôi muốn làm cho em tôi trông đẹp hơn nên đã cho nó mặc một bộ váy màu đỏ.

Chiếc váy rủ trên người em gái, không hề thấy được nét đầy đặn đáng yêu, chỉ thấy lòi xương.

Cái tát kia của ba khiến cho tóc tai nó thêm bù xù, khóe miệng chảy máu càng khiến người ta sợ hãi. Dù em gái bị nói giống quỷ cũng không hề quá.

Tôi vốn tưởng em gái sẽ hoảng loạn, sẽ sợ hãi, sẽ thét lên khi bị mọi người nhìn như vậy. Nhưng nó chỉ bình tĩnh mà ngồi đó, thờ ơ nhìn mọi người, giống như dù là cái gì cũng không thể khiến cảm xúc nó dao động.

Tim tôi lại bắt đầu đau.

Rõ ràng là nó giet tôi, tôi nên hận nó.

“Còn không biết xấu hổ mà đứng đây!” Ba tôi hung dữ mà la nó: “Mau cút về nhà đi!”

Dứt lời, ba liếc tôi một cái: “Mày dẫn em mày về đi! Coi chừng nó đừng để nó đi đâu! Chờ tao trở về tao sẽ tính sổ với nó sao! Điểm thi thấp như vậy còn muốn ở đây ăn uống khiến tao mất mặt nữa à!”

Trong lúc ba còn lải nhải tôi đã kéo nó đứng dậy và rời khỏi đó.

Tôi đưa nó trở về nhà, tìm một quyển sách tính đọc thì em gái lên tiếng:

“Chị bận việc gì thì đi đi!” Em gái nhìn tôi và nói: “Chị yên tâm, em không sao đâu.”

Tôi lật vài trang sách: “Cũng không có gì làm, chị sẽ ở đây với em!”

Em gái nghe thấy tôi nói vậy thì mỉm cười ngọt ngào: sau đó lẩm bẩm: “Cũng được…cho chị nhìn em thêm vài lần nữa đó.”

“Sao?” Tôi khó hiểu mà hỏi: “Em vừa nói cái gì?”

“Đồng Đồng, hình như em hơi lạ?” Nó còn chưa kịp trả lời tôi đã nhìn thẳng vào mắt nó: “Có thể nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra không?”