Chương 6 - Mẹ Kế Lười Biếng Và Ba Đứa Trẻ Khó Chiều

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

“Ừm, được lắm.” Tôi xoa đầu nó, “Tối nay thưởng cho một que kem nữa.”

Thằng nhóc reo lên như pháo, tung tăng chạy đi.

Còn Thẩm Dục Phong… số lần anh ta về nhà, hình như cũng nhiều hơn một chút.

Anh ta vẫn kiệm lời như trước, nhưng mỗi lần về nhà, ánh mắt luôn quét một vòng từ tôi sang ba đứa con trai giờ đã “hoạt bát” hơn nhiều, rồi khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong rất nhạt, gần như không thể nhận ra.

Anh ta không còn hỏi mấy câu vô nghĩa kiểu “em sống thế nào”.

Có lần hiếm hoi cả nhà ăn cơm tối cùng nhau.

Bàn ăn ồn ào: Tô Kiến Thu ríu rít kể chuyện trường học, Giang Tẩm Nguyệt và Thẩm Hoài Tự thì cãi nhau về một ngôi sao bóng rổ. Tôi cúi đầu tập trung giải quyết miếng sườn xào chua ngọt trước mặt.

Bỗng nhiên, Thẩm Dục Phong mở miệng.

Giọng anh ta trầm ổn, bình thản, nhưng là nói với ba đứa con:

“Tháng sau, 5% cổ phần Tinh Huy Công Nghệ dưới danh nghĩa của ba, sẽ chuyển sang tên dì Linh của các con.”

“Cạch–” Đũa trong tay tôi rơi xuống.

Ba thiếu niên đang huyên náo cũng lập tức câm bặt, đồng loạt nhìn cha chúng, rồi lại đồng loạt quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy khiếp hãi.

Tinh Huy Công Nghệ?

Đó là công ty công nghệ nòng cốt của Tập đoàn Thẩm thị!

5% cổ phần? Đó là khái niệm gì chứ?!

Thẩm Dục Phong mặc kệ cơn chấn động của chúng tôi, chỉ thản nhiên nhấc khăn ăn lau khóe môi, giọng điệu nhẹ như đang nói hôm nay trời mưa hay nắng:

“Coi như… tiền chi tiêu trong nhà.”{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}

…Tiền chi tiêu trong nhà?

Con cá muối như tôi, cảm giác như vừa bị một cái bánh nhân vàng khổng lồ từ trên trời rơi thẳng xuống, choáng váng hết cả đầu.

Người phản ứng đầu tiên là Thẩm Hoài Tự.

Nó nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó lại thôi.

Giang Tẩm Nguyệt thì trực tiếp nổ tung:

“Ba! Dựa vào cái gì! Cô ta–”

“Cô ta cái gì?” Thẩm Dục Phong lạnh nhạt cắt ngang, ánh mắt quét thẳng tới, “Cô ta ở trong nhà này, chưa từng có ý đồ mờ ám, chưa từng giở trò với các con, cũng chưa từng khiến nhà họ Thẩm mất mặt. Nhờ vậy, ít ra các con trông còn giống con người.”

Anh ta dừng một nhịp, rồi bổ sung một câu:

“Còn tốt hơn trước đây nhiều.”

Giang Tẩm Nguyệt nghẹn họng, mặt đỏ bừng, lại chẳng phản bác nổi nửa chữ. Nghĩ kỹ thì… hình như cũng đúng thật?

Thẩm Hoài Tự im lặng một lát, rồi khẽ nói:

“Con hiểu rồi, ba.”

Tô Kiến Thu chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn ba mình rồi quay sang nhìn tôi, khẽ hỏi:

“Thế… sau này dì Linh có phải sẽ nhiều tiền hơn không?”

Trong mắt Thẩm Dục Phong thoáng lướt qua một tia ý cười:

“Ừ.”

Lập tức, Tô Kiến Thu xoay người, đôi mắt sáng rực:

“Dì Linh! Vậy sau này dì có thể mua thêm nhiều kem bỏ tủ lạnh cho con không?!”

Tôi: “……”

Rất tốt. Quả nhiên, đây chính là Tô Kiến Thu.

Tôi lẳng lặng nhặt đôi đũa rơi trên bàn lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy — cuộc đời làm cá muối của mình đang gặp thử thách chưa từng có.

Nằm cho yên, sao lại lăn cái thành… tỷ phú cổ phần thế này?

Kịch bản này càng ngày càng phi lý rồi!

Sau “cơn bão cổ phần”, bầu không khí trong nhà đạt đến một thứ hài hòa kỳ dị.

Ánh mắt ba đứa con riêng nhìn tôi, hoàn toàn thay đổi.

Từ kẻ địch, thành kẻ quan sát bối rối, rồi bây giờ là…

Thẩm Hoài Tự bắt đầu đem mấy vấn đề không dính tới cơ mật trong dự án ra, ném cho tôi bằng một thái độ cực kỳ gượng gạo:

“Này, cái logic giao diện người dùng này, dì thấy sao?”

(Tôi thì thường đáp: “Màu xấu quá, đổi đi.” — thế mà nó lại thật sự cân nhắc.)

Giang Tẩm Nguyệt thì nhuộm thêm một đầu tóc xanh huỳnh quang chói mắt hơn nữa. Trước khi Thẩm Dục Phong kịp nhíu mày, nó sẽ vô thức liếc tôi.

Tôi gật đầu: “Rất hợp với tinh thần bảo vệ môi trường.”

Thế là Thẩm Dục Phong nuốt lời trở lại. Giang Tẩm Nguyệt đắc ý hất hất mái tóc xanh lá.

Tô Kiến Thu thì thành “đồng minh ăn vặt” và “bạn đồng hành xem phim” của tôi, suốt ngày ôm mèo chen vào góc sofa tôi chiếm đóng, hăng say kể mấy câu chuyện tưởng tượng ngông cuồng.

Còn Thẩm Dục Phong — thời gian ở nhà rõ ràng nhiều hơn.

Anh ta không chỉ ru rú trong thư phòng, mà thỉnh thoảng còn xuất hiện ở phòng khách, hoặc im lặng xem tin tức tài chính, hoặc… lặng lẽ nhìn tôi nằm dài trên sofa cười ngốc nghếch vì show giải trí.

Chúng tôi vẫn chẳng mấy khi nói chuyện.

Cho đến một buổi chiều cuối tuần.

Nắng chiếu qua cửa sổ sát đất, ấm áp chan hòa.

Tôi cuộn mình trên sofa, nửa xem chương trình tạp kĩ nhảm nhí nửa lim dim ngủ.

Tô Kiến Thu ngồi trên thảm lắp lego, Giang Tẩm Nguyệt đeo tai nghe lắc lư theo nhạc bên cửa sổ, Thẩm Hoài Tự cau mày trước laptop.

Thẩm Dục Phong ngồi trên ghế đơn cạnh đó, tay cầm tập tài liệu, nhưng ánh mắt lại không đặt vào giấy.

Một mảnh tĩnh lặng (ngoại trừ tiếng ồn ào từ chương trình tạp kĩ).

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)