Chương 8 - Mẹ Kế Hay Mẹ Đẻ
8
Ninh Ninh xoắn chặt hai bàn tay, không biết đang nghĩ gì.
Tôi quay vào phòng, lấy nốt chỗ hành lý cuối cùng để rời đi.
Chồng tôi là người đầu tiên thoát khỏi đám người, túm lấy cổ tay tôi:
“Cô định đi đâu?”
Tôi gắng sức rút tay ra:
“Giấy ly hôn tôi sẽ nhờ người làm, anh chỉ cần ký là được.”
“Căn nhà này của anh, tôi chỉ mang theo quần áo của tôi và Tiểu Lộ, ngoài ra không lấy gì hết.”
Chồng tôi nhíu mày — có lẽ anh ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi đề cập chuyện ly hôn.
Bởi từ trước đến nay, tôi vẫn luôn cam chịu.
“Cô nhất định phải làm mọi chuyện đến mức không thể vãn hồi sao?”
Đúng lúc đó, con trai tôi bước vào từ ngoài cửa.
Nó chẳng thèm để ý đến cảnh hỗn loạn trong phòng, đi thẳng tới lấy vali từ tay tôi.
Chồng tôi lập tức như tìm được “cứu viện”, gọi con trai:
“Tiểu Lộ, con khuyên mẹ con đi, đừng để bà ấy giận dỗi nữa.”
“Một nhà thì không thể tan rã được, đúng không?”
Tôi cúi đầu, không đáp.
Con trai tôi vốn là người sống có thể diện, ở trong nhà này cũng chịu không ít uất ức.
Nó quay sang nhìn chồng tôi, giọng dứt khoát:
“Mẹ con không làm gì sai, nhưng các người luôn tìm cách bẻ gãy lưng mẹ.”
“Bây giờ mẹ con đã quyết, thì việc duy nhất con có thể làm là ủng hộ mẹ.”
Tôi giật mình ngẩng lên, trong lòng dâng lên một vị chua xót.
Hóa ra con trai đã biết rõ mọi chuyện từ lâu, chỉ vì muốn giữ gìn gia đình này nên mới im lặng chịu đựng.
Chồng tôi mặt mày u ám, cuối cùng cũng không nói được câu nào.
Về tới nhà mẹ đẻ, tôi lập tức xóa hết liên lạc với toàn bộ họ hàng.
Cũng rời khỏi cái nhóm gia đình lập ra chỉ để nhằm vào mình.
Vài ngày sau, tôi trích xuất camera hành lang cùng toàn bộ hóa đơn mua sắm, đăng công khai lên mạng xã hội.
Đám cư dân mạng từng mắng chửi tôi lập tức quay xe:
“Không ngờ tên đàn ông đó lại giỏi đảo ngược trắng đen như vậy, chẳng phải đang hại người sao?”
“Loại đàn ông cặn bã này đáng bị xui xẻo cả đời, con gái hắn còn nhỏ mà đã học theo thói xấu!”
Video đăng được vài hôm, mẹ tôi nhận điện thoại từ chồng cũ.
Bà mặt lạnh đưa máy cho tôi.
“Lưu Hoa, xóa video đi, công việc của anh giờ bị ảnh hưởng rồi.”
“Có gì thì em về nhà, chúng ta nói chuyện lại được không?”
“Có thể trước đây anh sai ở vài điểm, nhưng tất cả cũng là vì gia đình này mà thôi.”
Tôi bật cười khẩy:
“Lâm Khôn, anh luôn miệng nói vì cái nhà này, nhưng ngoài mắng chửi tôi, anh đã từng làm gì khác chưa?”
“Những lời này tôi không muốn nghe thêm nữa. Giấy ly hôn anh chuẩn bị ký cho xong.”
“Chúng ta giải thoát cho nhau đi.”
Cúp máy, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm chưa từng có.
Một tuần sau, tôi và Lâm Khôn đến cục dân chính nhận giấy ly hôn.
Anh ta gầy sọp, quầng mắt thâm sì.
Bên cạnh là Lâm Ninh với gương mặt mệt mỏi.
Lâm Khôn cười gượng:
“Ở nhà, anh nấu gì con bé cũng không chịu ăn, nó quen ăn đồ em nấu rồi.
Gần đây công ty cắt giảm nhân sự, anh cũng không có tiền mua quần áo cho nó.”
Tôi hất tóc:
“Những chuyện này anh không cần nói với tôi. Từ nay đường ai nấy đi.”
“Chúc anh hạnh phúc.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, chẳng thèm bận tâm anh ta còn nói gì phía sau.
Tôi nghỉ việc ở chỗ cũ — vốn chỉ là công việc tạm bợ để tiện đưa đón con.
Tôi cầm bút trở lại, theo đuổi nghề mơ ước từ thời đại học, bắt đầu viết sách xuất bản.
Vài năm sau, tôi đã trở thành một tác giả nổi tiếng trong ngành.
Trong thời gian đó, Lâm Khôn liên tục gọi điện, nhắn tin, mong tôi quay lại.
Tôi vẫn kiên quyết chặn hết số của anh ta.
Ngày trước, tôi cứ nghĩ chỉ cần chân thành thì sẽ nhận được hồi đáp xứng đáng.
Giờ mới hiểu, đó chỉ là giấc mộng ngây ngô.
Điều tôi muốn giống như chiếc váy trong tủ kính đã quá hạn —
Dù thích đến mấy thì cũng đã hết hàng từ lâu.
Tôi chạm vào vết chai trên ngón áp út bàn tay phải,
giờ đây không còn là dấu vết của những năm tháng lao lực,
mà là minh chứng cho nỗ lực vì ước mơ.
Đúng lúc này, con trai gọi đến:
“Mẹ, con được học bổng rồi, con chuyển tiền cho mẹ nhé!”
Nó đã tự mình thi đỗ vào một trường đại học ở nước ngoài,
và tôi vui mừng vì mình đủ khả năng hỗ trợ con về tài chính.
Cuộc sống của chúng tôi dường như vốn phải như thế,
chỉ là giữa đường từng gặp vài đoạn đứt gãy.
Tôi biết ơn bản thân của ngày đó, đã đủ can đảm cởi bỏ xiềng xích.
Cuộc sống mới của tôi — chỉ vừa mới bắt đầu.
【Hết】