Chương 1 - Mẹ Kế Hay Mẹ Đẻ
Trong bữa cơm, tôi vừa gắp cho con gái riêng của chồng một cái đùi gà thì anh ta bỗng mở miệng:
“Dù sao thì mẹ kế vẫn là mẹ kế, tôi biết cô sẽ chẳng bao giờ coi Ninh Ninh như con ruột của mình.”
Tôi khựng lại vài giây, đặt đũa xuống, cau mày hỏi:
“Anh tự nhiên nói mấy lời này là sao?”
Chồng tôi hạ mạnh ly rượu xuống bàn:
“Rõ ràng là sinh nhật mẹ cô, tại sao lại bắt con gái tôi bỏ tiền mua bánh kem?”
“Nhìn thì tưởng cô gắp đùi gà cho con bé, nhưng sau lưng lại để căn nhà cho con trai cô. Không thiên vị thì là gì?”
Tôi quay sang nhìn Ninh Ninh, mong con bé lên tiếng giải thích.
Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, nó chỉ cúi đầu tỏ vẻ tủi thân.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng hiểu ra.
Hóa ra sự thân thiết mà nó thể hiện trước mặt người ngoài chỉ là giả vờ. Trong lòng nó, tôi mãi mãi là người dưng.
Và chồng tôi… vẫn luôn để bụng chuyện tiền bánh kem và căn nhà kia.
1
Mấy hôm trước là sinh nhật mẹ tôi.
Vì tôi là mẹ kế của Ninh Ninh, nên muốn đưa cả con bé và con trai tôi cùng về, coi như tạo cơ hội để gần gũi hơn.
Sáng sớm, tôi dẫn Ninh Ninh đi trung tâm thương mại mua đủ loại quần áo đẹp.
Khi đi ngang qua tiệm bánh, tôi cắn răng mua một cái bánh kem giá 280 tệ, rồi nói:
“Ninh Ninh, lát nữa tới nhà bà ngoại, con cứ nói là bánh này con mua nhé.”
Ninh Ninh mỉm cười gật đầu.
Đến nhà mẹ tôi, tôi và con trai tất bật lo hết mọi việc.
Còn Ninh Ninh thì từ đầu đến cuối chỉ ngồi trên ghế sofa, mẹ tôi có trêu thế nào con bé cũng chẳng buồn ngẩng đầu.
Đến giờ ăn, chồng tôi cũng vừa tan làm tới nơi.
Ninh Ninh ôm bánh kem đi đến trước mặt mẹ tôi:
“Bà ngoại, chúc bà sinh nhật vui vẻ, đây là con dùng tiền lì xì để mua.”
Nghe vậy, mẹ tôi vui ra mặt.
Nhưng sắc mặt chồng tôi lại sầm xuống.
Nhân lúc mọi người đang cắt bánh, anh kéo tôi ra một góc, giọng nặng nề:
“Tiểu Lộ là anh, phải nhường cho em gái.”
Tôi chưa hiểu ý anh là gì, nhưng vẫn đáp:
“Chuyện này em biết.”
Anh thấy vậy càng bực:
“Biết mà còn để Ninh Ninh tốn nhiều tiền mua cái bánh vớ vẩn này à? Nhà cô đừng có bắt nạt người quá đáng!”
“Cô cho Tiểu Lộ bao nhiêu tiền tiêu vặt, sao không để nó mua?”
Tôi bị quát đến sững người.
Vừa định giải thích thì thấy Ninh Ninh ôm bánh lại gần:
“Bố đừng giận, là con muốn mua mà.”
“Lần sau để anh mua cũng được.”
“Với lại mấy món ăn này đều là mẹ và anh nấu suốt cả buổi, anh còn dùng tiền tiêu vặt của mình để lì xì cho bà ngoại nữa.”
Chồng tôi nghe xong mắt hơi đỏ, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm:
“Trước khi cưới thì nói sẽ coi Ninh Ninh như con ruột, tôi thấy chỉ là nói cho người ngoài nghe thôi!”
Bữa cơm hôm đó chẳng vui vẻ gì, con trai còn phải an ủi tôi suốt.
Tưởng mọi chuyện rồi cũng qua nhưng vài ngày sau chồng lại lôi ra nói tiếp.
Nhìn vẻ mặt Ninh Ninh, tôi biết nó chưa từng nói rõ sự thật với bố.
Tim tôi chùng xuống — hóa ra tất cả những gì tôi làm ở nhà này, bọn họ chẳng bao giờ ghi nhận.
Tôi thở dài:
“Căn nhà là đứng tên mẹ tôi, bà kiên quyết muốn cho Tiểu Lộ, em cũng không thay đổi được.”
Anh cười khẩy:
“Đừng lấy mẹ cô làm cái cớ. Con gái tôi theo cô chẳng được hưởng chút sung sướng nào, ngược lại, nhà cô thì bòn rút nó đến giọt cuối cùng!”
Tôi nghe mà chết lặng, chẳng nói nên lời.
Tất cả việc nhà, đều là Tiểu Lộ giúp tôi làm.
Sinh nhật bố mẹ chồng, tôi và con trai lo từ A đến Z.
Cuối cùng, chỉ vì một cái bánh kem, chúng tôi lại bị nói thành loại người hút máu con gái riêng.
Tôi thực sự không hiểu, sau khi cưới, tôi đã làm gì sai với Ninh Ninh?
Nước mắt chực rơi, tôi vừa định hỏi cho ra lẽ thì con trai đã nắm tay tôi lại:
“Mẹ, ăn cơm đi.”
Chồng tôi thấy vậy lập tức mượn cớ trách móc:
“Anh thấy Tiểu Lộ còn hiểu chuyện hơn cô. Ba mươi mấy tuổi rồi mà chẳng biết phép tắc, còn phải để một đứa con nít dạy cô cái gì nên làm. Không thấy xấu hổ à?”
Tôi chỉ biết cười chua chát, đứng dậy rời bàn ăn, đóng sầm cửa lại, chặn hết tiếng mắng nhiếc bên ngoài.
Làm mẹ kế của Ninh Ninh, tôi tự nhủ phải chăm lo và bao dung với con bé, điều đó vốn dĩ không có gì để than phiền.
Nhưng điều khiến tôi lạnh lòng là — dù tôi có cố gắng đến đâu, trong mắt họ… tôi vẫn chẳng là gì.
Ăn cơm xong, chồng tôi liền bắt đầu “dội bom” khắp nơi trên mạng.
Chỉ trong một buổi tối, gần như toàn bộ họ hàng đều biết chuyện tôi bị gán tội “bạc đãi con riêng”, rằng tôi để căn nhà cho con trai, còn bắt con gái riêng bỏ ra ba trăm tệ mua bánh sinh nhật.
Anh không chỉ đăng vào nhóm gia đình, mà còn đưa thẳng lên mạng xã hội.
Phần bình luận phía dưới tràn ngập những lời chửi rủa.
Có người còn lần theo manh mối tìm ra tài khoản của tôi.
Điện thoại liên tục rung báo tin nhắn.
Mở ra thì toàn là những lời lẽ độc địa từ người lạ:
“Đồ đàn bà ác độc, đối xử với con riêng như thế không sợ báo ứng à?”
“Cẩn thận kẻo con trai mày phải trả giá thay mày đấy!”
“Đã làm cha mẹ thì sao không thể đối tốt với con riêng một chút?”