Chương 7 - Mẹ Kế Của Phản Diện
17
Khó khăn lắm mới dỗ được Giang Dạng bình tĩnh lại.
Tôi trở về phòng nghỉ ngơi, tưởng rằng đêm nay sẽ trôi qua yên bình như mọi lần.
Không ngờ —
Vừa tắm rửa xong, đang chuẩn bị lên giường ngủ thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Cùng với tiếng gõ là giọng dì Trương vang lên, có phần gấp gáp:
“Phu nhân!”
Có chuyện gì vậy?
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi vẫn bước tới mở cửa.
Vừa mở cửa ra, âm thanh ầm ĩ từ phía phòng khách đã truyền đến.
Tiếng chăn gối bị quăng mạnh xuống sàn vang lên “bịch” một tiếng.
Dì Trương sốt ruột nói: “Phu nhân, ông chủ bỗng nhiên nói muốn cho cậu chủ nhỏ đi du học, cậu chủ không chịu, giờ đang làm loạn cả lên. Cô… có thể ra khuyên thử xem không?”
Gì cơ?
Tôi bỗng thấy tim mình siết lại.
Tự dưng sao lại bày ra chuyện này?
18
Tôi vừa đến đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng cãi nhau vọng lại.
“Con không đi!”
Là giọng Giang Dạng.
“Chuyện này không do con quyết định.”
Giọng đàn ông trầm ổn, cứng rắn, không cho thương lượng.
Tôi đứng trên tầng hai nhìn xuống, phòng khách dưới lầu lại một lần nữa rối tung cả lên.
Cậu nhóc ngoan ngoãn ngày thường, giờ như biến thành một con thú nhỏ, đang đối đầu căng thẳng với cha mình.
Dưới chân, cái ly nước mà Giang Thanh Yến vừa đưa cho con giờ đã bị ném vỡ tan, nước loang đầy trên thảm.
Giang Thanh Yến vẫn ngồi thẳng trên ghế sofa, thản nhiên đến mức không cau mày lấy một lần, bình thản nói: “Anh đã sắp xếp hết rồi. Mai đi.”
Các dòng bình luận bắt đầu chạy vèo vèo:
【Ủa? Trong truyện đâu có đoạn này? Tự dưng lại muốn cho phản diện nhỏ ra nước ngoài?】
【Không biết nữa, theo nguyên tác thì Giang Thanh Yến chỉ lạnh nhạt thôi, không đến mức chủ động quản lý chuyện của phản diện mà.】
【Hơi kỳ, cứ xem thêm đã.】
Tôi chậm rãi bước xuống cầu thang.
Nghe tiếng động, cả hai người — một lớn một nhỏ — đều theo phản xạ ngẩng đầu nhìn tôi.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng tôi thấy trong mắt Giang Thanh Yến có một tầng u ám nặng nề đến khó tả.
Khi tôi bước đến gần, anh ta gần như lập tức đứng bật dậy theo phản xạ.
Còn Giang Dạng — thằng bé vốn luôn chạy đến nhìn tôi đầy mong đợi mỗi lần tôi xuất hiện — lần này lại ngoảnh mặt đi, bàn tay thả bên người siết chặt đến trắng bệch.
Không khí chợt trở nên căng thẳng.
Tôi liếc nhìn cả hai người.
Ai cũng nghĩ tôi sẽ lên tiếng nói gì đó — nhưng tôi im lặng.
Tôi và Giang Thanh Yến sắp ly hôn rồi.
Những quyết định của anh ta, tôi không có quyền can dự.
— Suy cho cùng, thằng bé cũng không phải con ruột tôi.
Vì vậy, tôi chỉ nói một câu đơn giản: “Muộn rồi, để thằng bé đi nghỉ trước đi.”
Vừa dứt lời.
Giang Thanh Yến lập tức lộ vẻ mừng rỡ thấy rõ: “Được.”
Nghe vậy, Giang Dạng bỗng quay phắt đầu lại, ánh mắt đỏ hoe trừng thẳng vào tôi.
Như thể vừa bị phản bội.
Tôi: “…”
19
【…Phản diện nhỏ có vẻ bị tổn thương thật rồi, mãi mới chịu tin tưởng nữ phụ, ai dè… Haiz, mà nếu là tôi, tôi cũng thế. Dù sao thì cũng là con riêng của người cũ, nữ phụ không ghét đã là tốt lắm rồi.】
【Đợt này tôi nghiêng về phía nữ phụ. Ai mà ưa nổi mấy đứa trẻ kiểu vậy chứ? Vừa gắt gỏng, lại vừa âm trầm, thỉnh thoảng còn phát điên.】
【Tôi lại không nghĩ nữ phụ vô tình. Cô ấy vốn đã xác định sẽ ly hôn với Giang Thanh Yến, nếu lỡ có tình cảm sâu đậm với thằng bé thì sau này càng phiền toái hơn thôi.】
Các bình luận bắt đầu tranh cãi dữ dội.
Tôi nhìn mà thấy đau đầu — thật ra…
Tôi vốn không định ở lại nhà họ Giang lâu dài,nên cũng không thấy cần thiết phải thân thiết với Giang Dạng làm gì.
Giờ dù bất ngờ thân nhau hơn với thằng bé,nhưng điều đó cũng không thay đổi quyết định rời khỏi nhà họ Giang của tôi.
Thế nhưng, ngay lúc tôi chuẩn bị bước lên cầu thang,
chân lại khựng lại.
Tay vịn vào lan can, tôi quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Tiểu Dạng vẫn còn nhỏ, cho đi du học bây giờ… hơi sớm.”
Câu đó vừa dứt,
Giang Thanh Yến khẽ sững người,nhưng khi chạm phải ánh mắt tôi, yết hầu anh ta khẽ chuyển động,rồi cũng thay đổi giọng điệu: “Vậy thì theo ý em.”
Nghe vậy, tôi gật đầu một cái,cũng chẳng liếc nhìn Giang Dạng — mắt đỏ hoe đang đứng bên cạnh —chỉ yên lặng bước lên tầng.
20
Tôi đề nghị ly hôn vào một ngày đẹp trời.
Giang Dạng đã đi học, không có nhà.
Tôi lấy ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn từ trước, đặt lên bàn trà trước mặt Giang Thanh Yến: “Ký đi.”
Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ đồng ý ngay, nhưng không.
Anh ta chỉ nhìn tôi chăm chú, trong mắt đỏ hoe,một lúc sau mới khàn giọng lên tiếng: “Nhược Vi, nếu anh nói… năm đó anh cũng bị ép buộc… em có thể cho anh một cơ hội làm lại không?”
Hơi thở anh ta khẽ run,tựa như mỗi một từ thốt ra đều dùng hết sức lực:
“Anh… anh vất vả lắm mới đi được đến hiện tại… không… phải chi có thể sớm hơn chút…”
Tôi không hiểu rõ anh ta đang nói gì,nhưng lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cảm giác ấy… rất tệ.
Tôi ép mình bình tĩnh lại, giọng cũng nhẹ nhàng hết mức: “Giang Thanh Yến, lúc trước đã nói rõ rồi.
Chuyện giữa chúng ta, từ lâu đã qua rồi, phải không?”
Nói xong, tôi không nhìn anh ta nữa, chỉ bổ sung một câu: “Anh ký xong đưa cho trợ lý chuyển cho tôi là được.
Căn biệt thự này, tôi sẽ không quay lại nữa…Còn về Tiểu Dạng, anh hãy tự mình nói với nó.”
“Nhưng anh không vượt qua nổi…”
Sau lưng vang lên giọng nói nghẹn ngào, như thể cố kìm nén nỗi đau của anh ta.
Tim tôi khẽ run, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại.
【Aaaaaa đừng mà! Nữ phụ ly hôn thật rồi à?!】
【Sao tự nhiên tôi có cảm giác Giang Thanh Yến có gì đó bất thường nhỉ… đừng nói là trọng sinh đấy nhé?】
【Có mỗi tôi để ý không? Sau khi nữ phụ đi rồi, phản diện nhỏ chắc sẽ phát điên mất.】