Chương 2 - Mẹ Đã Ra Đi, Ai Sẽ Cứu Bé Ngoan

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Thẩm Hàm Lam rất muốn khóc, nhưng linh hồn thì không có nước mắt.

Chỉ biết lắng nghe tiếng bé Ngoan, trong cơn mê man, vẫn gọi “mẹ” từng tiếng một.

Thẩm Hàm Lam đau đớn đến mức linh hồn như sắp vỡ nát.

Đúng lúc ấy, cô nghe thấy tiếng còi xe vang lên bên ngoài.

Cô lao ra khỏi tầng hầm, bằng mọi giá, cô phải cứu được bé Ngoan.

Linh hồn xuyên qua cánh cửa tầng hầm dày nặng, Thẩm Hàm Lam chạy thẳng đến cửa lớn của biệt thự.

Trước mắt là một chiếc Maybach vừa dừng lại, có người từ trên xe bước xuống.

“Cứu mạng! Xin người tốt cứu mạng với!”

Cô định lao ra ngoài, nhưng lại chạm phải ánh mắt của chủ xe.

Người đến… chính là Bùi Dạ Cảnh.

Đã năm năm rồi, Thẩm Hàm Lam chưa từng gặp lại anh.

Anh cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không gợn sóng.

“Chú… chú đến đón bé Ngoan sao?”

Cô tràn đầy hy vọng nhìn anh.

Bùi Dạ Cảnh không trả lời.

Lâm Kiều cũng bước xuống xe, đi đến bên anh, thuận theo ánh nhìn của anh mà nhìn về phía Thẩm Hàm Lam nhưng lại tỏ ra khó hiểu.

“Dạ Cảnh? Ở cửa lớn trống trơn thế này, anh đang nhìn cái gì vậy?”

Tim Thẩm Hàm Lam đau nhói, lúc này cô mới chợt nhớ ra — cô đã chết rồi, Bùi Dạ Cảnh sao có thể nhìn thấy cô.

Anh thu ánh mắt lại, đáy mắt vẫn lạnh nhạt.

“Lần trước nghe Diệp Thời nói sẽ dọn đi cùng vợ con.”

Lâm Kiều nắm lấy tay anh, nhìn anh với nụ cười dịu dàng.

“Em biết anh dù nghiêm khắc với Hàm Lam nhưng vẫn quan tâm đến cô ấy.”

“Thiệp mời đám cưới của chúng ta chẳng phải đã gửi cho Diệp Thời rồi sao? Hai ngày nữa, Hàm Lam sẽ đến dự mà.”

Bùi Dạ Cảnh dịu dàng nhìn lại Lâm Kiều: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Năm năm bị Diệp Thời hành hạ, Thẩm Hàm Lam đã vô số lần khao khát được nghe câu “Cháu về nhà đi” từ miệng chú.

Hốc mắt cô nóng rát.

Nhìn họ nắm tay rời đi, cô hoảng hốt muốn đuổi theo.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, cô lại không thể bước ra khỏi biệt thự.

Cô chỉ còn biết đứng sụp xuống ngay cửa lớn, gào khản giọng, hy vọng chú sẽ nghe thấy lời cầu cứu của linh hồn mình.

“Chú! Cháu ở đây! Cháu ngay đây mà!”

“Chú có thể vào xem một lần thôi được không! Cứu con gái đáng thương của cháu!”

“Con bé đang sốt, nếu không chữa trị… nó cũng sẽ chết mất…”

Ở phía xa, hai người kia bỗng khựng lại.

Thẩm Hàm Lam còn chưa kịp mừng rỡ thì đã thấy Bùi Dạ Cảnh và Lâm Kiều rẽ vào căn biệt thự kế bên.

Thì ra bao năm nay, chú vẫn luôn ở ngay sát vách sao?

Gần đến vậy… mà chú chưa từng sang nhìn cô một lần.

Thẩm Hàm Lam không còn khóc nổi nữa, thất thần quay về tầng hầm.

Bên trong chỉ còn tiếng rên rỉ yếu ớt, đau đớn của bé Ngoan đang mê man.

“Mẹ… đau… đau…”

Cô cố gắng áp sát con, hy vọng có thể giảm bớt hơi nóng trên người con bé.

“Bé Ngoan, mẹ sẽ tìm cách… mẹ nhất định sẽ cứu con ra ngoài.”

Linh hồn của cô chưa bị Diêm Vương bắt đi, biết đâu đây là vì ông trời thương xót mẹ con cô, để cô ở lại cứu con.

Bất chợt, Thẩm Hàm Lam nghe thấy tiếng cổng biệt thự vang lên.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần — Diệp Thời đã về, hắn đang nghe điện thoại.

“Bọn cháu đâu có cãi nhau, chú à. Hôm nay Hàm Lam còn cùng con vui vẻ ăn bánh, khen cháu là ông chồng tốt nữa mà.”

Lại là những lời dối trá… tên khốn này lúc nào cũng biết giả vờ diễn kịch.

Hắn rõ ràng biết Thẩm Hàm Lam bị dị ứng với bánh kem dâu, vậy mà vẫn cố nhét vào miệng, ép cô ăn.

Cô nuốt không nổi, hắn liền tiện tay cầm chai rượu đâm thẳng vào người cô.

Thẩm Hàm Lam là bị mảnh chai xuyên tim, đau đớn đến chết ngay trước mắt con gái.

“Chú à, hôm nay cháu về muộn là vì bận trang trí nhà mới.”

“Chú cũng biết mà, Hàm Lam vốn kén chọn, chỉ cần không vừa ý là dễ giận dỗi. Thế nên cháu bận đến giờ mới về đón mẹ con cô ấy.”

“Hai ngày nữa đám cưới của chú, bọn cháu nhất định sẽ đến. Chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Hàm Lam thật tốt.”

Chăm sóc ư? Rõ ràng là lại muốn đánh đập cô tàn nhẫn hơn nữa.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cánh cửa tầng hầm bị đẩy ra.

Diệp Thời đứng ở ngưỡng cửa, nhìn thi thể của Thẩm Hàm Lam trên mặt nở nụ cười đầy ác ý.

“Thẩm Hàm Lam Chúng ta dọn nhà rồi. Nhà mới ở rất xa chỗ của Bùi Dạ Cảnh.”

Giọng hắn lạnh lẽo pha lẫn điên loạn.

“Bùi Dạ Cảnh hai ngày nữa sẽ kết hôn, chú ấy sẽ không bao giờ quản cô nữa.”

Hắn nở nụ cười dữ tợn, bước nhanh tới, cố kéo Thẩm Hàm Lam đứng dậy.

Nhưng cơ thể đã mất sinh khí quá nặng nề.

Ngược lại, sức nặng ấy khiến Diệp Thời mất thăng bằng, khụy xuống đất.

Hắn tức giận, tiện tay tát cô một cái.

“Thẩm Hàm Lam Đừng có giả thần giả quỷ với tôi!”

Nhưng bàn tay hắn lại dính đầy máu.

Lúc này hắn mới bắt đầu hoảng loạn, đưa tay kiểm tra hơi thở của cô.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)