Chương 3 - Mẹ Chồng Trả Thù Con Dâu Ám Ảnh
“Mẹ cả ngày cùng các bà đi nhảy quảng trường, tham gia hợp xướng ở trường đại học người già, nói chuyện với dì hai cậu ba còn có thể tán gẫu cả buổi, thế mà nói mẹ bị ám ảnh giao tiếp? Mẹ là khủng bố giao tiếp chắc?”
“Hay là mẹ thấy con sống tốt quá nên khó chịu, phải bày trò để cho mẹ chồng có cảm giác tồn tại?”
“Đừng bắt chước mấy cái phim ngắn trên mạng nữa, trò lập quy tắc cho con dâu lỗi thời lắm rồi! Mẹ có thể yên ổn một chút không?!”
3
Giọng con trai càng nói càng cao, đến cuối cùng giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Càng nghe tôi càng lạnh lòng.
Kiếp trước tôi chuyện gì cũng nghĩ cho con trai và con dâu, có ấm ức cũng chẳng bao giờ than thở.
Không muốn vì mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu mà khiến nó khó xử.
Có lẽ vì ngày đó nó sống quá dễ chịu, nên mới không có thái độ thế này với tôi, cũng chưa từng nói ra những lời đó.
Giờ tôi mới biết.
Thì ra, đàn ông có vợ rồi là quên luôn cả mẹ thật đấy!
Quên thật thì còn đỡ.
Đằng này là muốn moi luôn cả tủy xương của mẹ ra mới cam lòng!
Tôi không muốn giữ thể diện nữa, lập tức không khách khí:
“Lý Hằng, con đang nói mấy lời xằng bậy gì đấy? Mẹ có bị ám ảnh giao tiếp hay không mẹ tự biết chứ?”
“Khi phát bệnh, triệu chứng của mẹ y hệt Tiểu Vân: tim đập nhanh, lo lắng, thở không nổi, chỉ muốn tránh hết mọi thứ.”
“Như vậy còn không phải ám ảnh giao tiếp thì là gì? Hay là ý con nói bệnh của Tiểu Vân cũng không phải ám ảnh giao tiếp?”
“Huống hồ mẹ trước đây không bị, không có nghĩa là cả đời không bị, giờ mắc bệnh thì mẹ biết làm sao?”
“Nếu nói như con, thì việc Tiểu Vân cùng bạn bè nhảy nhót uống rượu trong quán bar, cùng anh chị em nhà mẹ đẻ đi ăn uống thân mật trong trung tâm thương mại, thế chẳng phải cũng không phải ám ảnh giao tiếp? Hay là con đang ám chỉ Tiểu Vân cố ý lừa mẹ?”
Nói đến đây, tôi cũng thấy buồn cười đến cực điểm.
Kiếp trước tôi thật ra sớm đã nhận ra rồi.
Cái gọi là hội chứng ám ảnh giao tiếp của con dâu, chỉ áp dụng với nhà chồng.
Vì nó không muốn tốn một chút sức lực hay nụ cười nào để ứng xử.
Chính nó từng nói vậy với bạn thân sau khi tôi chết.
Không gặp tôi thì không cần khách sáo, khỏi phải ngọt ngào giả tạo.
Cứ coi tôi như bảo mẫu vô hình, tiện biết bao.
Còn với nhà mẹ đẻ, chẳng thấy tí ám ảnh nào.
Tổ chức cho cả nhà hơn chục người đi du lịch vẫn xoay xở đâu ra đấy.
Tết bên nhà mẹ đẻ mổ lợn, nó còn ung dung về quê ăn cỗ mổ lợn.
Nhưng Tết chưa bao giờ về quê tôi, vì nó “sợ” cả họ nhà tôi.
Hồi đó tôi ngây thơ nghĩ rằng chắc nó chưa thân với nhà chồng, từ từ rồi sẽ tốt hơn.
Lại thêm mấy lần nó phát bệnh, nửa thật nửa giả lăn đùng ra.
Tôi không muốn cãi cọ trong nhà, ảnh hưởng cháu nội.
Nên mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng giờ, đến cả con trai tôi cũng chẳng coi ra gì.
Tôi còn để tâm làm gì cháu nội nữa.
Huống hồ thằng cháu do tôi một tay chăm bẵm ấy, sau này bị mẹ nó dùng kẹo và iPad tẩy não thu phục.
Không những chẳng nghe lời tôi, mà còn học đâu ra cái thói hư: mở miệng là chửi thề, còn phun nước bọt vào mặt tôi.
Chỉ vì tôi không cho nó xem hoạt hình, không cho chơi video ngắn, lại càng không cho ăn đồ ăn vặt.
Lúc tôi định thần lại, nhóm chat vốn im lặng từ lúc tôi nói xong cuối cùng cũng có phản hồi.
“Bác, rốt cuộc ý bác là gì? Hóa ra bác chưa bao giờ thật lòng tin là cháu bị ám ảnh giao tiếp à?”
“Nói rõ ra đi, cháu có chẩn đoán chính quy của bác sĩ tâm lý Đông y, mấy lần phát bệnh bác cũng chứng kiến tận mắt, giờ lại nói như thể cháu cố ý lừa gạt.”
“Được thôi, cho là bác không muốn trông cháu, không muốn giúp đỡ đứa con trai duy nhất thì cũng đừng viện cớ là mắc ám ảnh giao tiếp chứ?”