Chương 8 - Mẹ Chồng Thích Khoe Và Những Tình Huống Dở Khó Đỡ
Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh ta đành móc tiền đưa cho mỗi bác 6 vạn, mới tiễn được người về.
12
Một tháng sau khi tôi chính thức đi làm, tôi lập tức đề nghị ly hôn với Vương Đại Vĩ.
Anh ta mặt lạnh như tiền, từ chối ngay lập tức, giả bộ si tình nói không thể sống thiếu tôi, yêu tôi thế nào.
Nhưng tôi đã nhìn thấu từ lâu: Không chịu ly hôn chẳng qua vì chưa kiếm được mối mới.
Tôi chẳng muốn phí lời, liền nói thẳng:
“Không ly hôn cũng được, nhưng đừng trách tôi loan tin cho cả công ty anh biết: anh là thằng đàn ông không thể sinh con.”
Vương Đại Vĩ sĩ diện nhất, đành nghiến răng ký đơn ly hôn, chuyển cho tôi 200 ngàn tệ.
Ba mẹ tôi lên nhà phụ dọn đồ giúp tôi, mẹ chồng cầm điện thoại quay cảnh ba người chúng tôi, giọng uất ức, mắt rơm rớm:
“Con dâu bị ma làm rồi, chồng lương năm bảy mươi mấy vạn mà không cần, chắc là nó có người khác bên ngoài rồi…”
Mẹ tôi tức giận, giật lấy điện thoại bà ấy đập xuống đất: “Quay, quay cái đầu bà!”
Điện thoại vỡ tan tành, không ghép lại nổi, mẹ chồng giận dữ hét lên:
“Điện thoại của tôi! Bà dám đập điện thoại tôi! Chờ Đại Vĩ về, bà chết chắc với nó!”
Vương Đại Vĩ về nhà, thấy nhà cửa hỗn loạn, mẹ chồng mặt mũi sưng đỏ, vừa khóc vừa gào bắt anh ta đòi lại công bằng.
Nghĩ đến ông bố vợ béo ú lực lưỡng, Vương Đại Vĩ chỉ biết dịu giọng dỗ mẹ:
“Mẹ à, rộng lượng chút đi, đừng chấp mẹ vợ làm gì…”
13
Sau vụ Vương Đại Vĩ cho bác lớn và bác nhỏ mượn tiền,
Hai ông về nhà vì muốn nở mày nở mặt, liền khoe rùm beng với họ hàng:
“Mấy người khác xin không được, chỉ tụi tôi mượn được tiền của Đại Vĩ nha!”
Bác cả của Vương Đại Vĩ nghe vậy, trong lòng không phục: Cháu mình làm sếp lớn rồi mà mình lại không phải người đầu tiên được nhờ vả?
Ông mặt nặng như chì, kéo đến tận nhà tìm Đại Vĩ.
Vương Đại Vĩ vốn có tình cảm với bác cả, cắn răng móc hết tiền tiết kiệm cuối cùng — 10 vạn — đưa cho ông.
Bác cả hí hửng về nhà, lại khoe với bác lớn bác nhỏ rằng mình được cho tới mười vạn.
Hai người kia vừa nghe xong, tức tối gọi điện oanh tạc Vương Đại Vĩ.
Không gọi được, liền gọi thẳng tới công ty, khiến lễ tân suốt ngày phải nghe điện thoại từ họ hàng nhà anh ta, làm trì trệ hết công việc.
Biết chuyện, Vương Đại Vĩ liền chuyển tiền lì xì cho lễ tân, bảo chặn hết số người nhà mình lại.
Bác lớn bác nhỏ không gọi được điện thoại, về nhà cũng không tìm thấy người, tức quá kéo thẳng đến công ty của anh ta.
Hôm đó Vương Đại Vĩ đang tiếp khách lớn, vừa ló mặt ra liền bị bác lớn tát thẳng vào mặt:
“Thằng bất hiếu! Dám không nghe điện thoại của tao, muốn tạo phản à?”
Chưa kịp hoàn hồn, lại bị bác nhỏ đấm thêm cú nữa:
“Đồ vô ơn! Quên ai mua đồ ăn vặt cho mày hồi nhỏ rồi à?”
Khách hàng lớn đang vội ký hợp đồng, mà anh ta bị hai bác quấn lấy không thoát thân nổi, đành nhờ đồng nghiệp tiếp hộ.
Ai ngờ trời rơi bánh bao, đồng nghiệp chỉ ngồi máy lạnh ký hợp đồng mà hưởng được 1/3 hoa hồng.
Hai bác mượn được tiền rồi mới rời đi vui vẻ.
Mà chuyện vay tiền một khi mở miệng ra là không dừng lại được…
Hai năm sau, nghe ngóng mới biết Vương Đại Vĩ đã nghỉ việc, mấy họ hàng kỳ cục đó hễ hết tiền là lại mò lên công ty tìm anh ta.
Không cho tiền thì nằm lăn ra trước cửa không chịu đi, tiền anh ta kiếm được còn chẳng đủ lấp kẽ răng cho họ.
Thậm chí có người còn xách túi trái cây tới tận nhà anh ta xin việc, không được nhận thì đứng lì trước cửa nguyên ngày.
Không chịu nổi nữa, sau khi nghỉ việc, Vương Đại Vĩ cắt đứt với họ hàng, lôi hết ra tòa kiện từng người bắt trả tiền.
Mẹ chồng thấy con trai đem cả anh em ruột của mình ra tòa, ngày nào cũng khóc sưng cả mắt, vừa khóc vừa khuyên Vương Đại Vĩ nên lấy hòa làm quý.
Còn Vương Đại Vĩ chọn thế nào, tôi không hỏi nữa.
Chỉ biết một điều: Bắt mấy kẻ mặt dày trả lại tiền, khó chẳng khác gì lên trời!
[HOÀN]