Chương 2 - Máy Bay Của Ai
2
“Chiếc máy bay này là tôi mua từ Anh quốc với giá 700 triệu tệ hồi năm ngoái, cô ta nói một câu các anh đã vội đổi chủ? Hãng hàng không này làm ăn trò trẻ con vậy sao?”
Quản lý kho mặt mày méo xệch:
“Cái này… hai người đều tự nhận mình là cô Trần, rốt cuộc ai mới là chủ thật…”
“Dĩ nhiên là tôi! Máy bay này là của tôi!”
Trần Lệ không đợi nói hết câu đã hùng hổ nhảy vào tranh lời.
Nhìn người phụ nữ hết lần này đến lần khác phá hỏng kế hoạch của tôi, lửa giận trong lòng tôi bốc lên ngùn ngụt.
“Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm lố nữa. Cô cứ liên tục quấy rối hành trình của tôi, cẩn thận tôi kiện cô tội cản trở chuyến bay!”
“Cút khỏi máy bay của tôi ngay lập tức!”
Đối mặt với sự chất vấn của tôi, cô ta không những không sợ mà còn hung hăng đẩy tôi một cái:
“Tôi còn chưa tính sổ vụ cô trộm máy bay của tôi, vậy mà còn dám đuổi tôi xuống? Cô gan to lắm đấy!”
“Lập tức lôi đám người của cô xuống máy bay, nếu không đừng trách tôi ra tay mạnh!”
Trợ lý thấy cô ta dám vô lễ với tôi như vậy liền định ra mặt xử lý, nhưng tôi đã ngăn lại.
Thời gian gấp rút, không đáng phí sức với loại người vô lại này.
Tôi bình tĩnh hỏi thẳng:
“Cô nói chiếc máy bay này là của cô? Vậy nói cho tôi biết số hiệu hàng không của chiếc này là gì?”
Số hiệu hàng không chỉ có chủ sở hữu mới nắm rõ. Tôi cố tình hỏi để cô ta lòi đuôi, để cô ta mất mặt trước đám đông.
Tổ bay và đám bạn của Trần Lệ nghe vậy liền đồng loạt quay sang nhìn cô ta, ai nấy đều chờ xem cô có nói được không.
Tôi lạnh lùng đứng bên, sẵn sàng chờ xem trò hề.
Nhưng câu trả lời của cô ta khiến tôi chết đứng tại chỗ.
“Số hiệu hàng không là B-9527, máy bay là dòng Gulfstream 700, giá mua 734 triệu tệ. Tôi nói sai chỗ nào sao?”
“Giờ thì ai nên cút đây?”
Nhìn khuôn mặt đầy đắc thắng và ngang ngược của Trần Lệ, tôi hoàn toàn sững sờ.
Không những cô ta nói đúng số hiệu hàng không, mà còn biết chính xác giá của chiếc máy bay — điều này quá kỳ lạ.
Dù giá xuất xưởng dòng Gulfstream chỉ khoảng 600 triệu tệ, nhưng mỗi máy bay đều được thiết kế nội thất theo yêu cầu riêng của từng khách hàng nên giá không ai giống ai.
Sao cô ta lại biết chính xác giá của máy bay này? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Tổ bay sau khi nghe Trần Lệ đọc đúng số hiệu, ai nấy đều lo lắng xúm lại.
Cơ trưởng là người lên tiếng đầu tiên:
“Cô Trình, chiếc máy bay này rốt cuộc có phải của cô không? Cô đừng kéo bọn tôi chết chung nhé, máy bay giá trị hàng trăm triệu, lỡ truy cứu chúng tôi cũng tiêu đời đó.”
“Cô Trình, tuy cô trả giá rất hậu hĩnh, nhưng đơn hàng này rủi ro cao quá, tôi không dám nhận nữa đâu.”
Kỹ sư bảo trì cũng lập tức yêu cầu rút lui khỏi chuyến bay.
Thấy tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi vội trấn an mọi người:
“Mọi người đừng vội. Tuy tôi không biết cô ta lấy được mã số hiệu máy bay của tôi từ đâu, nhưng tôi có thể đảm bảo, chiếc máy bay này chắc chắn là của tôi.”
“Các anh xem, đây là email trao đổi giữa tôi và hãng Gulfstream khi đặt mua máy bay.”
Tổ bay xem qua email trên điện thoại tôi, cuối cùng cũng yên tâm phần nào.
“Tôi đã cho người liên hệ hãng hàng không rồi, yêu cầu họ nhanh chóng tra ra hồ sơ sở hữu máy bay này để chứng minh đây là tài sản của tôi.”
“Đến lúc đó, tôi không chỉ đuổi người phụ nữ mạo nhận kia xuống, mà còn sẽ khởi kiện cô ta.”
Nghe tôi nói vậy, tổ bay đều lần lượt quay lại vị trí làm việc.
Ai ngờ Trần Lệ vừa nghe tôi nhắc đến việc tra hồ sơ thì phá lên cười ha hả:
“Cô diễn cũng khéo ghê đấy, còn điều tra quyền sở hữu cơ đấy! Bộ cô định để hãng bay làm bia đỡ đạn rồi chuồn trước à?”
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ chờ người hãng hàng không đến xác minh rồi xử lý thẳng tay cô ta.
Thấy tôi không đáp, cô ta lại chuyển sang nhục mạ tổ bay: