Chương 3 - Mẫu Thân Cũng trọng Sinh Rồi

12

sứ giả rời đi chưa đầy 3 ngày, phụ thân dẫn 10 vạn đại quân dưới thành Ngọc Xuyên. Nghe nói chỉ là tiên phong, 20 vạn đại quân còn lại sẽ sớm đến.

Ngày phụ thân đến, mẫu thân ôm ta đứng ở trên tường thành.

Ta liếc mắt một cái liền thấy phụ thân, phụ thân dưới tuấn mã cường tráng nhất, mũ giáp của phụ thân là lóa mắt nhất.

Theo những gì ta còn nhớ, mọi người đã nói với ta rằng phụ thân người tuấn tú nhất Đông Ngô.

Thế nhân đều nói, đông Bùi Trân, tây Mục Tấn, chẳng phân biệt cao thấp.

Phụ thân ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân từ xa.

Mẫu thân bình tĩnh nhìn phụ thân, trước đây người không phải như thế.

Tôi nhớ rõ ngày ăn xin đó, mẫu thân luôn nói với ta: "con kiên trì một chút, phụ thân nhất định cũng sẽ đi tìm chúng ta”.

Những đêm rét lạnh ấy, chúng ta núp dưới đống củi của người khác để tránh mưa tránh gió.

Người ôm ta và kể cho ta nghe những câu chuyện thú vị về việc người đã gặp phụ thân như thế nào khi thuở bé, người đã vui mừng thế nào khi biết mình sắp gả cho phụ thân khi động tâm, người đã hạnh phúc như thế nào khi tạo ra ta, sinh ra ta...

Sau khi trở về hầu phủ, mẫu thân ngóng trông phụ thân đến, nhưng phụ thân lại không đến.

Lần duy nhất tới đây, còn đẫy ngã mẫu thân xuống đất.

Cơn gió đầu thu thổi nhẹ, những trâm cài trên đầu mẫu thân đung đưa nhẹ nhàng.

"Khương Nguyên, lại đây." Phụ thân lạnh lùng nói, thanh âm vang vọng tường thành.

Mẫu thân đã từng chờ đợi, chờ đợi phụ thân mang theo thiên quân vạn mã tới cưới người.

Người sẽ không màng tất cả chạy về phía phụ thân, chẳng sợ phía sau là vạn tiễn xuyên tâm.

Hiện tại phụ thân đã ở đây, mẫu đứng nhìn kẻ bắt giữ Người.

"Khương Nguyên." Phụ thân giận không thể át.

Ta chưa bao giờ thấy phụ thân tức giận như vậy, ngay cả ở đời trước, ta vô tình làm vỡ bình ngọc yêu quý nhất của Dung Cơ, phụ thân cũng chưa bao giờ hét lên như thế này.

13

Hai quân giao chiến, ch é m giet đến trời đất u ám, vài ngày không hồi phủ.

Người hầu mắng mẫu thân là hồng nhan họa thủy: "Bao nhiêu người vì ả mà bỏ mạng, ả còn có tâm tư pha trà ngắm hoa.”

“Sớm nói ả là hồ ly tinh chuyển thế, muốn hút đủ dương khí nam nhân mới thăng thiên.”

Ta giận dữ đáp lại: “Trước kia nương ta không có ở đây, các nam nhân vẫn còn đánh nhau, căn bản không liên quan tới mẫu thân ta".

Họ nhìn nhau, chậm rãi không nói.

Trong trận chiến này, phụ thân đã chiếm thế thượng phong, phụ thân đã đẩy lui quân đội do Mục Tấn cử đến, bao vây thành Ngọc Xuyên.

Những thuộc hạ của Mục Tấn đều yêu cầu hắn trả lại mẫu thân và ta.

Bọn họ trước kia nói, mẫu thân bất luận sống hay chet cũng phải trả lại cho phụ thân.

Ta khóc nói với mẫu thân không thể quay về, phụ thân sẽ không bỏ qua cho Người.

Mẫu thân lại không hề sợ hãi, còn nói rằng không để ta xảy ra chuyện gì.

Ta khóc đến mệt mỏi, ngủ thiếp đi trong vòng tay Người.

Nửa đêm tỉnh dậy, nghe thấy ở gian ngoài cùng Mục Tấn nói chuyện: “Hiện giờ hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành, thiếp sẽ đưa thứ quân hầu muốn, cũng thỉnh quân hầu tuân thủ lời hứa.”

Mục Tấn thanh âm bị đè xuống: " Ngươi vì sao nhất định phải đi? Bản hầu không sợ hắn."

Mẫu thân kiên định: “Ta còn có việc phải làm, muốn đích thân đi làm.”

Người hỏi Mục Tấn: “Quân hầu có tin kiếp trước kiếp này?

Mục Tấn: “Kiếp trước kiếp này?”

Mẫu thân nắm lấy tay Mục Tấn, ngón tay lướt dọc theo dấu tay của hắn: “Dựa vào dấu tay của các quốc vương, các quốc vương kiếp trước rất nghiêm khắc đối với sự chính trực của một quân tử.”

Người cho biết, đời trước Mộ Tấn đã bỏ lỡ thiên hạ vì lòng trung thành và không có kết cục tốt đẹp.

Đời này, để hắn càng tàn nhẫn độc ác, bởi vì từ xưa đến nay một vị tướng quân đã lập công lớn, lòng tốt không thể khiến hắn trở thành hoàng đế bành trướng lãnh thổ.

"Quân hầu nên nhanh chóng cưới thê tử, sinh con, có người kế thừa. Nếu vạn nhất chuyện này xảy ra, núi sông rất tốt này sẽ có người kế thừa".

Mục Tấn hỏi Người: “Kiếp trước của ngươi thế nào?”

Mẫu thân nhàn nhạt đáp: “Thiếp kiếp trước, làm người khác chê cười thôi".

Mục Tấn nói rằng mẫu thân rất bí ẩn , hắn không tin điều đó.

Nói Người trở về khả năng sẽ chet, suy xét rõ ràng.

Mẫu thân nhìn Mục Tấn: "Quân hầu quan tâm thiếp, chẳng lẽ là đối với thiếp động tâm?"

Mục Tấn giật mình: “Ta và ngươi bất quá chỉ là giao dịch, nam nữ hoan ái, đâu ra động tâm.”

"Vậy thì tốt." Người gật đầu, "Thiếp không phải người tốt, quân hầu không cần nhớ, thiếp đều có biện pháp tồn tại ở bên Bùi Trân".

Mục Tấn đi rồi, mẫu thân ngồi một mình rất lâu.

Ánh trăng mát lạnh chiếu vào từ cửa sổ, Người tựa như một tiên tử có thể bay lên thiên cung bất cứ lúc nào.

Nhưng cuối cùng Người cũng đứng dậy và đến bên ta, phe phẩy cây quạt để xua đuổi con muỗi xung quanh ta.

14

Khi ta và mẫu thân rời đi, những người hầu thì thầm: “Đáng tiếc, mộ mỹ nhân như vậy, ta sợ hôm nay sẽ là ngày chet của nàng”.

“Đứa nhỏ này, có thể hay không cũng bị".

“Không thể nào…Hổ dữ không ăn th ị t con.”

"Hy vọng như vậy. Ta đã nuôi đứa trẻ này được hơn nửa năm, ta thực có điểm luyến tiếc".

Mẫu thân bình thản bước qua, ở đời trước Người bởi vì người khác nói mà thương tân khóc thút thít, nhưng đời này, Người dường như chưa bao giờ để ý.

Mục Tấn xa xa nhìn chúng ta, nhưng mẫu thân không quay đầu lại.

Trời bắt đầu mưa vào mùa thu, kéo dài dai dẳng.

Mẫu thân cầm ô dẫn ta vào lều trại phụ thân.

Trong lều trại có một bầu không khí lạnh lẽo, tất cả các binh sĩ đều lạnh lùng nhìn mẫu thân và ta.

Mẫu thân mắt nhìn thẳng kiên định về phía trước. Ta cũng ngẩng cao đầu giữ thẳng eo.

Bước vào lều trại,phụ thân đang lau kiếm.

Bảo kiếm hàn khí nghiêm nghị, thổi mao đoạn phát, c hé m sắt như c hé m bùn.

Phụ thân lạnh lùng nhìn chúng ta, phụ thân so đời trước càng khiến ta sợ hãi hơn.

Mẫu thân hướng phụ thân và những người xung quanh hành lễ: “Thiếp gặp qua quân hầu, chư vị thúc bá.”

Không có ai để ý đến Người.

Phụ thân ra lệnh mọi người ra ngoài, ta cũng được ôm ra khỏi lều.

Lần này ta không khóc nháo, ta tin tưởng mẫu thân.

Chỉ chốc lát sau, phụ thân tức giận truyền đến:

"Ngươi và ta 17 tuổi thành thân, chúng ta 7 năm phu thê. Làm sao ngươi có thể không biết ta viết lá thư kia là cố ý khiêu khích Mục Tấn?".

" Ngươi cũng đã nghe qua tính nết hắn, chỉ cần thề sống chet không khuất phục, hắn tất nhiên sẽ không làm gì ngươi."

"Nhưng vì sao ngươi cùng hắn cẩu thả? Vì sao lại muốn ta trở thành trò cười cho thiên hạ".

Tôi muốn nói với phụ thân rằng, đời trước mẫu thân đã làm như vậy.

Nhưng thì sao, phụ thân không cần Người.

Ta cho rằng Người sẽ giải thích, nhưng ta không nghe được âm thanh nào.

Một lát sau, thanh âm phụ thân truyền đến: "Ngươi thoát y làm cái gì? Như thế nào, muốn dùng biện pháp này làm ta tha cho ngươi".

Gian ngoài thúc thúc bá bá lộ vẻ xấu hổ.

Lại nghe thanh âm mẫu thân truyền đến: “Thiếp đã ở bên cạnh Mục Tấn 10 tháng, đã bí mật vẽ một phần bản đồ phòng thủ thành Tây Lăng lên y phục bằng thuốc pha chế, để mang về dâng cho quân hầu. sau đó làm ướt nó bằng nước có thể hiện ra.

Phụ thân không tin, vẫn muốn giet mẫu thân, nhóm thúc bá vọt vào ngăn cản phụ thân.

Họ nói kiểm tra đối chiếu sự thật một vài việc, nếu mẫu thân có ý định lừa dối thì giet cũng không muộn.

Ta cùng mẫu thân còn sống.

Nhưng cùng ngày phụ thân cũng đưa cho mẫu thân hưu thư, đã xác nhận bản đồ phòng thủ toàn thành thật giả tôi, sau lại quyết định sinh tử.

Mẫu thân nhìn hưu thư, thật cẩn thận cất giữ, giống như Người chờ chính là thứ này.

Đời trước, Người kể với ta đã gả cho phụ thân ngày ấy, thập lý hồng trang áo cưới như hỏa , đó là sự thịnh vượng nhất ở Đông Ngô và Nhuận Nam.

Nhưng hôm nay, hết thẩy đều biến thành mảnh giấy mỏng.

15

Tiểu cô cô đi tới, giơ roi ngựa đánh mẫu thân: "Ngươi biết rõ ta thích Mục Tấn, sao ngươi lại làm ra chuyện vô sỉ như vậy?"

Mẫu thân chộp bắt lấy roi ngựa: "Bùi Nhạc, nếu không phải Mục Tấn cũng nguyện ý, một mình ta cũng không thể trơ trẽn làm ra chuyện này."

Tiểu cô cô bị té ngã trên mặt đất, bật khóc: “Năm trước, Tây Lăng vốn định tới cầu hôn, đều tại ngươi phá hỏng nhân duyên của ta và Mục Tấn.”

Mẫu thân nhàn nhạt nói: “Nếu có thể phá hỏng nhân duyên, đó không phải là nhân duyên, đó chỉ là kiếp số mà thôi.”

Tiểu cô cô chỉ vào Người: “Ngươi hạ tiện lấy sắc thờ người, dựa vào cái gì đối với ta chỉ chỉ trỏ trỏ".

"Lấy sắc thờ người, có gì không thể?" Mẫu thân cười cười lại nói: "Hắn muốn ta, một kẻ hạ tiện, thậm chí không muốn ngươi, chứng tỏ ngươi thật sự chẳng ra gì".

Người khiến cô cô tức giận đến không nói nên lời, cuối cùng quăng roi bỏ đi.

Mẫu thân từ từ ngồi xuống, tay ôm bụng mày nhíu lại.

Ta vội đổ nước cho Người, từ lần trước dùng hoa phù dung làm thuốc, đến bây giờ không sai biệt lắm đã nửa tháng, nhưng ta còn thường thấy Người ôm bụng như vậy.

Đến tối, Người dùng y phục ngăn cách một gian phòng, ta ngủ bên trong đó, Người còn cho ta uống thuốc, nói đó là thuốc giải độc.

Nhưng ngay sau đó Người lại sửa nói là để tránh phong hàn.

Sau đó Người thắp dầu cho một ít bột phấn, trong lều mùi dần dần trở nên ngọt ngào.

Mẫu thân cẩn thận trang điểm trong bồn tắm, tô son môi thật đẹp, búi tóc xinh xắn và cài một bông hoa nhỏ hồng nhạt lên thái dương.

Tựa như đêm tuyết rơi trước kia Người đến gặp Mục Tấn.

Ta có một giấc mộng.

Mơ thấy phụ thân tới, b ó p cổ Người, hỏi Người thực sự có con với Mục Tấn không.

Mẫu thân nói không, nói lá thư kia là Mục Tấn bức bách Người viết, là âm mưu.

Người nói phụ thân chạm vào chiếc bụng phẳng lì của mình, nói không lừa phụ thân.

Ngọn đèn dầu cháy rất mạnh, mùi hương tràn ngập. Một lúc sau, chỉ trong chốc lát đèn dâu không biết bị ai đạp đỗ, lửa lớn hừng hực châm thấu nửa bầu trời.

Ta cả kinh, mở mắt ra thì đã là hừng đông.

Lều vẫn chưa bị lửa thiêu rụi, chẳng còn lại gì ngoài mùi hương còn sót lại, không có phụ thân.

Mẫu thân ngồi trước gương, son môi không còn, tóc xõa, bông hoa nhỏ trên thái dương cũng không còn.

Người đặt tay lên bụng nhỏ, cười như có như không.

16

Phụ thân từ Ngọc Xuyên lui binh.

Nhóm thúc bá, may là trận chiến này không thực sự nổ ra, nếu không thì dế và ngao đánh nhau, ngư dân có lợi.

Phụ thân không trở về Đông Ngô, tổ phụ v vừa xưng Vua, quốc hiệu Ngụy, sai phụ thân dẫn 10 vạn đại quân đến đóng giữ pháo đài Quân Châu.

Thúc bá từng giao chiến với Mục Tấn, cũng xác nhận bản đồ phòng thủ toàn thành phố mà mẫu thân mang về là thật.

Người có thể tiếp tục sống, vì Người nói vẫn còn những bức họa Người chưa kịp vẽ, tất cả đều ở trong đầu Người.

Khởi hành ngày đó, ta nhìn lại hướng Ngọc Xuyên. Năm tháng đó là những ngày hạnh phúc nhất mà ta đã sống ở đời trước và đời này cộng lại.

Hiện tại phải đi, cái tên Mục Tấn chán ghét đó dường như không còn chán ghét nữa.

Người nói với phụ thân rằng đưa mẫu tử Dung Cơ đi, bọn họ một nhà sẽ được đoàn tụ.

Phụ thân hỏi Người tại sao lại đánh thuốc mê phụ thân.

"Có chuyện gì vậy? Điện hạ không phải cũng thích sao? Lều bị điện hạ suýt chút nữa đã làm sập." Mẫu thân nâng má nhìn phụ thân, trong mắt toàn là ý cười.

Phụ thân tức giận kề kiếm vào cổ mẫu thân, nhưng mẫu thân không hề sợ hãi, Người vuốt thanh kiếm bằng những ngón tay mảnh khảnh: “Nếu điện hạ hiện tại giet thiếp, sẽ không có ai họa bản đồ phòng thủ toàn thành còn lại. "

Cuối cùng, phụ thân thu kiếm, cũng không để ý tới mẫu thân.

Người vẫn trang điểm và làm tóc mỗi tối, cài hoa hái ngày hôm đó trên tóc rồi đến lều của phụ thân, nhưng phụ thân đuổi Người ra ngoài.

Người cũng không giận, Người mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp mềm mại thơm tho, Người nhìn thấy phụ thân liền cười, tựa như đời trước vây.

Mọi người đều cho rằng phụ thân và Người vẫn không thể tách rời, nên không dám làm hại Người.

Người còn chủ động tiền cho binh sĩ uống rượu, người hầu đang chăm sóc chúng tôi, thậm chí còn giúp chữa một số bệnh nhẹ.

Khi những người đó được lợi, thì họ sẽ không hà khắc với chúng ta như vậy.

Sau khi đến Quân Châu, mẫu thân đã chinh phục được vài người. Khi Người bị mắng, những người đó sẽ nói giúp mấy câu.

“Cô nhi quả phụ ở doanh trại địch , không xu nịnh địch nhân thế nào sống".

"Chet? Nói thì dễ, ngươi chet một cái ta nhìn xem".

"Điện hạ đều không so đo, các ngươi thao thao bất tuyệt cái gì?"

Mẫu thân ở góc an tĩnh mà nghe , rồi an tĩnh mà rời đi.

Khi gặp phụ thân, Người nhắc lại đem mẫu tử Dung Cơ đến, phụ thân liền đáp ứng.

Ta không rõ, đời trước mẫu thân rất ghét Dung Cơ, vậy tại sao nhất định phải nhìn thấy ả.