Chương 1 - Mặt Phật

1.

Một năm sau khi mẹ tôi ch*t, mẹ kế Lâm Tô Tô vác cái bụng to vượt mặt đi vào cửa.

Khi đó tôi còn nhỏ, đã coi bà ta như mẹ ru/ột, tràn đầy tình thân gần gũi.

Nhưng không ngờ rằng, bà ta lại là một người miệng nam mô bụng một bồ da//o găm.

Bà ta sẽ chỉ huy tôi làm việc nhà bằng giọng nói dịu dàng mỗi khi bố tôi không có nhà.

"Nhiên Nhiên, mẹ cúi người không tiện, con có thể giúp mẹ giặt quần áo không?"

"Nhiên Nhiên, mẹ có hơi khô họng, con có thể gọt hoa quả giúp mẹ được không?"

"Nhiên Nhiên, con thật là đứa trẻ nghe lời nhất, ngoan ngoãn nhất. Con có thể đi rửa rau cho mẹ không?"

Thế nhưng chỉ cần bố tôi ở nhà, là bà ta sẽ cư//ớp công làm mọi thứ.

Để bố tôi không nhìn được nữa mà trách m//ắng tôi: "Không thấy mẹ mày bụng to không tiện à? Chỉ biết ở đó ngồi xem tivi thôi!"

Tôi tủi thân muốn c//ãi lại, bà ta liền làm người tốt lên tiếng giúp tôi.

"Con hẵng còn nhỏ."

Cho đến khi em g//ái ra đời, hoàn toàn đứng vững trong cái nhà này, bản tính càng lúc càng hiện rõ.

Tất cả những gì tôi có đều phải nhường cho em g//ái.

Căn phòng hướng Nam là của em g//ái, tôi chuyển sang phòng chứa đồ.

T//iền trong nhà chỉ đủ cho một đứa đi học lớp năng khiếu: "Nhiên Nhiên, con khỏi đi nhé, đằng nào con cũng không có thiên phú gì."

Ăn cơm đều là những món em g//ái thích, cho dù tôi d//ị ứng hải sản, nhưng trong nhà vẫn ăn hải sản mỗi bữa.

Những việc này tôi nhịn hết.

Nhưng tôi không ngờ rằng bà ta còn muốn tôi phải nhường chồng chưa cưới cho em gái.

"Nhiên Nhiên, Tử Dụ là giám đốc công ty lớn như vậy."

"Con xem học lực của con bình thường, ngoại hình cũng bình thường, cho dù gả đi thì sau này chắc hẳn cũng không giữ được trái tim của Tử Dụ."

"Còn không bằng để em g//ái con gả qua đó. Con bé biết lấy lòng người như thế, sau này nhất định có thể giữ chặt Tử Dụ, đến khi đó không phải con cũng được thơm lây sao?"

Tôi thật sự sắp giận đến bật cười rồi.

Nhưng chẳng ngờ, bà ta lại lấy ra một bức ảnh thân mật giữa Tống Tử Dụ và Sở Uyển.

Hai người quần áo xộc xệch nằm trên giường, Sở Uyển còn mỉm cười ngọt ngào với ống kính.

Tôi tức đến mức muốn tìm bọn họ nói cho ra lẽ ngay lập tức, song bố tôi đã t//át tôi một b//ạt tai, é//p tôi đồng ý việc quá đáng này.

"Em g//ái mày đã gạo nấu thành cơm với người ta rồi, mày không nhường cho nó, là muốn é/p nó ch*t sao?"

Tôi không đồng ý, bọn họ bèn lấy cái ch*t ra uy hi//ếp.

Tôi bị hai chữ "hiếu thuận" chèn é//p không thở nổi, không biết nên cứng rắn đến cùng với bọn họ như nào, bất ngờ là tôi đã b//ắt gặp một qu//ảng c//áo.

Nếu hai c//on đ//àn b//à đó đã thích cư//ớp đồ như vậy thì để cho chúng cư//ớp luôn thứ này đi.

2.

Tôi giả vờ buồn bã đi Thái Lan để giải tỏa tâm trạng một chuyến, thật ra là qua đó thỉnh một tiểu qu//ỷ.

Hiện giờ nuôi tiểu qu//ỷ đã là việc bị chính phủ ra l//ệnh c//ấm rõ ràng, người bên đó đã nghĩ ra một cách thức mới, đó là luyện tiểu qu//ỷ vào trong mặt Phật giả.

Bọn họ luyện x//ác ch*t của tr//ẻ sơ si//nh thành dầu xá//c, để vào trong mặt Phật niêm phong kỹ, sau 19 ngày niệm chú là có thể chịu sự điều khiến của phù thủy.

Bạn đi thỉnh tiểu q//uỷ, nhóc đó có thể thực hiện điều ước của bạn.

Thế nhưng trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí.

Bạn có được bao nhiêu thì phải dùng bấy nhiêu để đổi lại, thậm chí là tính m//ạng của bạn.

Vừa về nước, tôi lập tức mu//a một vé xổ số mức cao nhất sẽ mở giải vào ngày hôm sau.

Khi mở giải, tôi cố ý bật tiếng tivi đến mức cao nhất.

Mẹ kế vừa c//ắn hạt dưa vừa hỏi tôi đầy kh//inh miệt: "Giờ này mày còn mu//a vé số? Mày đúng là không có tương lai gì."

Tôi mặc kệ bà ta, Sở Uyển vừa đúng lúc từ trong phòng đi ra, cười khẩy quan sát tôi: "Chị, thay vì đặt niềm tin vào những thứ viển vông không có thực này, còn không bằng đợi sau khi em gả cho Tử Dụ sẽ bố thí một ít cho chị."

Tôi liếc nó một cái, dáng vẻ dương dương đắc ý của nó, không hề có chút cảm giác hổ thẹn khi cư//ớp đồ của người khác.

"Không sao, loại đ//àn ô//ng c/ặn b/ã đó em g//ái thích giữ thì cứ giữ cho mình đi."

"Chị..."

Mẹ kế vội vỗ về nó: "Là nó không ăn được nho nên nói nho còn xanh, chúng ta không so đo với nó."

Người dẫn chương trình bắt đầu đọc số: 3, 8...

Hai người Lâm Tô Tô và Sở Uyển khi nãy còn tỏ ra kh//inh thường nói tôi mu//a vé số là đang đá//nh cược mạ//ng. Thế nhưng sau khi nhìn thấy mấy con số phía trước đều đã đúng, bọn họ lập tức ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, nghển cao đầu nhìn lén vé số trong tay tôi.

Tôi không những không thèm để tâm mà còn hơi hơi chếch tay hạ góc độ, để bọn họ có thể nhìn rõ hơn một chút.

Đợi sau khi c/on số cuối cùng được công bố, tôi còn chưa kích động gì mà Lâm Tô Tô đã không tin nổi hét toáng lên một tiếng: "Trúng giải thật ư?"

Sở Uyển cũng có phần kinh ngạc: "Làm sao có thể? Chỉ với cái mệnh r//ẻ rá//ch của chị ta, làm sao có thể trúng xổ số được?"

3.

Tôi hôn vé số, sau đó nắm ch//ặt mặt Phật, thấp giọng cảm thán một câu: "Thật linh nghiệm nha."

Lâm Tô Tô vẫn luôn thèm nhỏ dãi mà nhìn chăm chú tờ vé số trong tay tôi, nghe thấy tôi nói chuyện, bà ta lập tức rời mắt sang mặt Phật trong tay tôi: "Linh nghiệm, cái gì linh nghiệm?"

Vừa nói, bà ta đã không đợi được nữa mà lao đến bên cạnh tôi, đưa tay giật phắt lấy mặt Phật trong tay tôi và quan sát cẩn thận: "Nhiên Nhiên, đây là đồ c//on thỉnh về ở Thái Lan à?"

Sở Uyển cũng vội vàng chạy đến bên cạnh bà ta, tỏ ra thích không rời mắt với mặt Phật.

"Chị, vừa hay sắp đến sinh nhật của em, hay là chị tặng mặt Phật này làm quà sinh nhật cho em đi."

Tôi giả vờ vội vã muốn cư//ớp lại mặt Phật từ tay bọn họ: "Không được! Đây là đồ chị đặc biệt thỉnh về, chỉ có thể cho mình chị dùng thôi, nếu không sẽ bị cắ//n trả lại. Nếu như em thích, em tự mình đi Thái Lan thỉnh một cái đi."

Sở Uyển bất mãn bặm môi: "Xì, chị không muốn tặng thì thôi, còn dựng ra c//ắn trả lại cái gì, hù dọa ai chứ?"

Lâm Tô Tô cũng sống ch*t giữ chặt mặt Phật không buông: "Nhiên Nhiên, c/on làm chị g//ái sao có thể nhỏ nhen thế được chứ."

"Em g//ái con gần đây đúng lúc có hơi khó chịu, chúng ta cũng không lấy hẳn mặt Phật này của con, cho con bé đeo vài ngày sẽ trả cho con ngay!"

Nói rồi, bà ta trực tiếp đeo mặt Phật lên cổ Sở Uyển.

Sở Uyển yêu thích không dời, vừa sờ nắn, lại còn đưa lên miệng hôn mấy cái.

Tôi lập tức quay đầu đi, nếu không tôi sợ tôi sẽ nô//n ra ngay tại chỗ mất.

"Thật sự không được đâu, đeo thứ này sẽ không tốt cho em ấy!"

Tôi giơ tay cư//ớp lại, Lâm Tô Tô lập tức chặn ở giữa hai người chúng tôi ngăn tôi lại: "Nhiên Nhiên, đều là người một nhà, sao con lại so đo từng li từng tí vậy hả?"

Mỗi lần đều là bọn họ cư//ớp đồ của tôi, đương nhiên chỉ có tôi mới so đo từng li từng tí.

"Nhưng mà..."

Lâm Tô Tô vừa chắn cho Sở Uyển đi về phòng vừa quay đầu đáp lại tôi:

"Không có nhưng nhị gì hết, qua hai ngày sẽ trả lại mày."