Chương 3 - Mật Danh Cơn Tình Đầu
Ánh mắt tràn đầy vẻ trẻ con đắc ý, khiến tôi muốn đập thẳng cuộn băng gạc lên đầu anh ta.
Tôi cố tình dùng dung dịch sát khuẩn xoa mạnh vào vết thương, anh ta khẽ rên lên.
Gục đầu xuống cánh tay, nhưng lại cầm ngược lấy cổ tay tôi.
“Em định gi,et ch,ồng hả?”
“…”
Phải, lúc đó, tôi và anh ta đã ở bên nhau.
Mối quan hệ của chúng tôi khá kín đáo, dường như chỉ có người trong cuộc mới biết.
Khi tôi làm bài, anh ta sẽ vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau,
Đầu ngón tay anh ta vô tình lướt qua mép cuốn vở bài tập.
Khi ngủ bên cạnh tôi, anh ta cũng không chịu nằm yên,
Nhất định phải gối đầu lên đầu gối của tôi.
Lục Thương là kiểu người mà phụ huynh thường gọi là “học sinh không có tương lai.”
Nhưng tôi lại bị thu hút bởi kiểu người như anh ta.
Trên người anh ta mang một cảm giác tan vỡ, vừa gần vừa xa.
Khi đó, tôi không biết anh ta đang phải chịu đựng nỗi đau gì.
Tôi chỉ nghĩ, được ở bên anh ta thêm một giây, dù chỉ một giây, cũng tốt rồi.
Nhưng, người ta thường nói, những điều đẹp đẽ đều chóng tàn.
Lên lớp 12, vì phải chuẩn bị thủ tục đi du học,
Thời gian gặp gỡ giữa tôi và anh ta ngày càng ít.
Chúng tôi đều mơ hồ về tương lai, ít nhất là tôi như vậy.
Năm cuối cấp có một lần tổ chức ngày hội văn hóa, mọi người đều bận chuẩn bị tiết mục biểu diễn.
Bất ngờ, một nam sinh nhút nhát nhất lớp gọi tôi lại.
Cậu ta đeo kính gọng đen, mái tóc dày che gần hết đôi mắt, nói rằng thầy giáo nhờ tôi và cậu ta đi lấy đạo cụ.
Là bạn cùng lớp, tôi không nghĩ ngợi gì mà đồng ý.
Nhưng khi đi theo cậu ta, tôi nhận ra chúng tôi đang tiến đến khu vực càng lúc càng hẻo lánh.
Cậu ta học cùng lớp với tôi suốt ba năm cấp ba, và khi ấy tất cả chúng tôi đều là vị thành niên,
Tôi không nghĩ cậu ta sẽ làm gì tôi.
Nhưng tôi vẫn để ý cẩn thận, gửi tin nhắn cho Lục Thương nói vị trí của mình.
Nơi cậu ta dẫn tôi đến là dãy nhà phía Tây – tôi thường xuyên lui tới nên biết khu vực này đã bị bỏ hoang từ lâu.
Làm gì có đạo cụ nào ở đây?
Tôi dừng lại và hỏi cậu ta có phải đi nhầm đường không.
Nhưng cậu ta bất ngờ lao lên, túm chặt cổ tay tôi.
“Tôi thích cậu!”
“Tôi có thể ở bên cậu không?”
Tôi giật mình kinh hãi.
Người này, trước giờ tôi chưa từng tiếp xúc.
Toàn thân cậu ta run rẩy, đứng trước mặt tôi mà lắp bắp nói.
“Tôi thích cậu, thích cậu từ rất lâu rồi.”
“Cậu có biết không? Tôi luôn nghĩ về cậu, tôi đã chụp rất nhiều ảnh của cậu.”
“Cậu không biết đâu, tôi đã gắn camera đối diện nhà cậu.”
“Có lúc, tôi còn nhìn thấy cậu thay đồ… Cơ thể cậu đẹp thật đấy, ha ha ha…”
Cậu ta lấy điện thoại ra, cho tôi xem.
Quả nhiên, toàn bộ là ảnh của tôi.
Hình nền điện thoại, ảnh nền, thậm chí cả biểu tượng của ứng dụng đều là ảnh tôi.
Những góc chụp lén…
Là những nơi riêng tư nhất, không thể riêng tư hơn.
Cậu ta còn lắp camera trong nhà vệ sinh nữ sao?
Tôi nổi da gà, cảm thấy ki,nh t,ởm tột cùng, lùi lại vài bước rồi bỏ chạy.
Nhưng cậu ta lao theo, túm lấy tôi, kéo tôi vào lòng.
Cũng là vòng tay của một nam sinh,
Nhưng tại sao vòng tay của cậu ta lại khác với của Lục Thương đến vậy?
Tôi vùng vẫy dữ dội, nhưng là một cô gái, tôi làm sao thắng được một nam sinh sắp trưởng thành?
Càng giãy giụa, cậu ta càng ra sức x,é quần áo của tôi.
Cậu ta thật sự đ,iên rồi, định làm điều đó với tôi ở đây.
Nơi chúng tôi đứng là tầng hai. Trong tình thế tự vệ, tôi bắt đầu đấm đá loạn xạ.
Tôi đẩy cậu ta vào lan can hành lang.
Cậu ta đập lưng vào đó, hét lên đ,au đ,ớn.
Và rồi, chuyện không ngờ đã xảy ra—
Lan can cũ kỹ bất ngờ gãy đổ, kéo theo cậu ta rơi xuống.
Cậu ta cố nắm lấy tay tôi nhưng không kịp.
Cậu ta ngã xuống, đập vào nền xi măng.
Đôi mắt mở to, m,áu từ dưới đầu cậu ta lan ra.
Cùng lúc đó, tôi quay lại,
Đúng lúc nhìn thấy Lục Thương vội vã chạy lên.
…
Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn không biết phải làm gì.
Tôi chỉ ngây người nhìn anh ta, rồi anh ta tiến đến ôm chặt lấy tôi.
Hương xà phòng quen thuộc len lỏi vào mũi, kéo tôi trở về thực tại.
Tôi cảm nhận được bàn tay anh ta xoa nhẹ lên đầu tôi, trấn an.
“Không sao, không sao, đừng sợ…”
Toàn thân tôi run rẩy, túm lấy tay áo anh ta, hỏi liệu nam sinh kia có ch,et không.
Anh ta giữ chặt vai tôi, nhìn tôi một cách nghiêm túc.
“Những gì xảy ra ở đây, em không được nói với ai.”
“Em chỉ cần về nhà, coi như không có chuyện gì xảy ra, được không?”
Khoảnh khắc đó, tôi biết anh ta định làm gì.
Tôi lắc đầu dữ dội.
“Không được, không được, chúng ta phải báo cảnh sát, Lục Thương.”
“Em sẽ giải thích với họ, đây cùng lắm chỉ là phòng vệ quá mức, chỉ ngồi tù vài năm thôi…”
“Nhưng phòng vệ quá mức cũng sẽ bị ghi vào hồ sơ, chuyện du học của em thì sao?”
Một câu nói của anh ta cắt đứt mọi run rẩy và lời van nài của tôi.
Tôi bất ngờ cảm nhận được anh ta cúi xuống, hôn lên đôi môi đang run rẩy của tôi.
“Đừng sợ, mọi chuyện ở đây cứ giao cho anh, được không?”
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, tôi nhìn thấy nụ cười của chàng trai.
Đưa tay lên, lần cuối cùng làm rối mái tóc của tôi.
“Dù sao anh cũng chẳng có gì cả.”
“Chi bằng để cô gái ngoan của anh vào một trường đại học tốt, được chứ?”
Sau đó, nam sinh kia được đưa đi cấp cứu nhưng không qua khỏi.
Là Lục Thương báo cảnh sát.
Anh ta còn công khai tuyên bố rằng mình đang theo đuổi tôi.
Về sau, vì có liên quan đến quyền riêng tư của người chưa thành niên, cảnh sát không tiết lộ nhiều chi tiết.
Nhưng tôi cũng đoán được phần nào.
Sự việc này có lẽ sẽ được định dạng thế này:
Lục Thương không chịu nổi việc tình địch chụp lén và làm những hành vi xâm phạm quyền riêng tư của tôi,
Nên hai bên xảy ra xô xát, cuối cùng nam sinh kia tử vong do tai nạn.
Nhưng liệu Lục Thương có phải vào tù hay không, tôi thật sự không biết.
Từ đó, tôi không còn gặp lại anh ta nữa.
Cảnh sát giữ kín vụ việc rất tốt, thời điểm đó tin đồn lan truyền nhiều nhất cũng chỉ là Lục Thương đang theo đuổi tôi.
Thế nhưng, những ngày sau đó, tôi bắt đầu mất ngủ triền miên.
Lục Thương làm gì sai mà phải gánh tội thay tôi?
Tôi không cần du học nữa, cũng không cần học bổng,
Tôi không thể đứng nhìn anh ta gánh chịu tất cả mọi thứ vì tôi.
Điều đó khiến tôi cảm thấy mình là người yêu hèn hạ và đáng khinh bỉ nhất của anh ta.
Tôi viết một lá thư rất dài, gửi cho viên cảnh sát điều tra vụ việc lúc đó,
Thú nhận rằng tôi là người gây ra sự việc và yêu cầu họ đến bắt tôi.
Nhưng lá thư đó như chìm vào hư không.
Tôi không còn gặp lại Lục Thương,
Cũng không thể tìm được viên cảnh sát điều tra vụ việc lúc đó.
Ngược lại, mọi thủ tục du học của tôi lại được xử lý thuận lợi đến không ngờ.
Cuối cùng, tôi bước lên chuyến bay,
Rời xa mảnh đất tôi đã sống hơn mười năm,
Và cả gốc rễ mang tên Lục Thương đã ăn sâu trong tim tôi.
Những năm qua, dù đã trở thành một cảnh sát,
Tôi vẫn không thể tìm được thông tin gì về Lục Thương.
Cho đến khi gặp lại anh ta,
Anh ta xuất hiện một cách công khai trước công chúng.
Và Hà Xương Húc nói với tôi, anh ta là nghi phạm trong vụ án lần này.
Vậy nên, tôi không biết phải đối mặt với vụ án này như thế nào.
Nếu điều đó là thật, nếu Lục Thương thực sự đã bước vào con đường phạm pháp,
Vậy thì có phải chính tôi là người đã đẩy anh ta vào địa ngục không lối thoát?
Có phải anh ta đã từng vào tù, sau đó không tìm được việc làm, nên mới sa ngã vào con đường này?
Vậy thì, ý nghĩa của chính nghĩa mà tôi luôn theo đuổi với tư cách một cảnh sát là gì?
Tôi còn xứng đáng làm cảnh sát không?
Gió mùa thu bên ngoài thổi qua, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Tôi định mở miệng nói ra ý định từ chức của mình thì chuông cửa vang lên.
Tôi và Hà Xương Húc đều sững người.
Giờ này, ai lại đến tìm tôi?
Theo bản năng, tôi nghĩ có lẽ là cô bán rau tầng dưới mang rau đến cho tôi, nên đứng dậy ra mở cửa.
Nhưng điều chờ đợi tôi ở ngoài cửa lại là một đôi mắt sâu thẳm, tối tăm.
Lục Thương mặc một bộ vest, đứng trước cửa.
Anh ta đút tay vào túi quần, hơi cúi người nhìn tôi.
“…”
Tôi sững sờ, cảm giác như đầu óc sắp nổ tung.
Anh ta biết tôi ở đây bằng cách nào? Tại sao lại tìm đến?
Có lẽ vì tôi đứng quá lâu không phản ứng, trong nhà, Hà Xương Húc gọi tôi hai tiếng, cũng bước ra.
“Vãn Vãn, sao thế…”
Rồi, anh ta nhìn thấy tôi và Lục Thương.
Tôi nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ người đàn ông phía sau lưng tôi.
Anh ta vòng tay ôm lấy tôi, gương mặt áp sát cổ tôi,
Đôi mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Hà Xương Húc.
“Vãn Vãn?”
“Gọi thân mật thế cơ à?”
10
“…”
Cả không gian rơi vào im lặng.
Điều chúng tôi không chắc chắn nhất lúc này chính là Lục Thương có biết thân phận thật của Hà Xương Húc hay không.
Không giống tôi, Hà Xương Húc là một cảnh sát mà thông tin có thể được tìm thấy trên trang web chính thức.
Cả hai chúng tôi đều không dám manh động,
Cho đến khi Lục Thương đưa tay gạt một lọn tóc tôi ra sau tai, hỏi:
“Không định giới thiệu anh ta với tôi sao?”
“…”
Chỉ khi ấy, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Hà Xương Húc bước tới, đưa danh thiếp giả của mình cho anh ta.
“Chào anh, tôi là Hà Dũng.”
“Là bạn đại học của… Trần Vãn Vãn.”
“…”
Lục Thương đặt tay lên eo tôi, nhưng không nhận lấy danh thiếp.
Anh ta như cố ý tạo ra bầu không khí ngượng ngập, khiến Hà Xương Húc khó xử.