Chương 8 - Mảnh Ghép Vận Mệnh
Tôi cúi đầu. Tên ngốc này.
Rõ ràng đã hứa sẽ làm tài xế cho tôi cả đời.
Đồ lừa đảo.
Tôi kế thừa Tần thị, trở thành người thừa kế trẻ nhất trong lịch sử của tập đoàn.
Sở Bạch ôm tôi trong lòng.
Ngày hôm đó, là sinh nhật lần thứ 20 của tôi.
Trên du thuyền xa hoa, giữa muôn vàn pháo hoa rực rỡ, anh quỳ một gối, cầu hôn tôi.
Thẩm Đàn đứng bên cạnh khóc như một con cún ngu ngơ.
Lý Tĩnh Tây hét lên, từ đám đông lao tới. Ánh sáng lóe lên từ con dao găm đâm thẳng về phía tôi.
Tôi hoảng sợ nhắm chặt mắt.
Một bóng đen phủ lấy tôi. Lưỡi dao nhọn hoắt cắm thẳng vào ngực Tần Tranh Tranh.
Lý Tĩnh Tây bị bảo vệ khống chế, Lý Mẫn cũng chạy tới.
Bà ta quỳ trước mặt cô ta, gào lên: “Sao con lại ngốc thế này? Đây là số mệnh của con! Sao con không chịu chấp nhận số mệnh?!”
Lý Tĩnh Tây cười như điên: “Tôi mới là đại tiểu thư nhà họ Tần! Tại sao mọi người không ai tin tôi?”
“Những bộ quần áo đó, túi xách đó, địa vị đó, tiền tài đó! Đáng lẽ phải là của tôi!”
Tôi nhìn Tần Tranh Tranh trong lòng mình.
Máu đỏ tươi từ ngực anh thấm ướt cả tràng hạt Phật.
Anh mỉm cười, nụ cười rực rỡ như ánh nắng.
“Lý Lý, cuối cùng anh cũng bảo vệ được em một lần.”
“Tần Tranh Tranh, anh không được chết!”
“Kiếp trước, anh chết trong tay em. Kiếp này, anh đã trả lại rồi.”
Tôi run rẩy đứng im tại chỗ.
Anh… vậy mà… nhớ ra hết rồi?
Kiếp sau, đừng làm anh trai em nữa, được không?
Kiếp sau, hãy làm người xa lạ, có được không?
Đêm hôm đó, sao trên trời lấp lánh như thủy tinh.
Trên trời lại có thêm một ngôi sao.
(Toàn văn hoàn)