Chương 6 - Mảnh Ghép Tình Yêu
9.
Phiên toà này không dễ dàng như tôi tưởng.
Phía bên kia bất ngờ đưa ra chứng nhận tôi từng bị trầm cảm giai đoạn đầu, vào lúc mới đi làm, áp lực công việc quá lớn.
Không cần đoán, chắc chắn là chiêu trò của Thẩm Khoát.
Nhưng giai đoạn đó đã qua lâu rồi, tôi thậm chí còn không cần dùng đến thuốc nữa.
Tần Vũ Vi tiếp tục khăng khăng rằng cô ta đã chăm sóc Thẩm An suốt năm năm, còn tôi – với tư cách mẹ ruột – không hề góp công, góp của.
Tôi lập tức phản công bằng cách công khai tất cả chuyển khoản mà tôi đã gửi cho Thẩm Khoát suốt năm năm qua trong phần ghi chú đều ghi rõ: “tiền nuôi con”.
Tháng nào tôi cũng chuyển đúng hạn – đều đặn như lịch.
Tôi biết, Tần Vũ Vi có lẽ chẳng hề ngó ngàng đến số tiền ấy,
nhưng lúc này, nó chính là bằng chứng phản bác mạnh mẽ nhất trước lời buộc tội của cô ta.
Trong phiên toà, Chu Diên đối đáp dồn dập, từng câu từng chữ sắc bén như dao, ép cho phía đối phương không phản bác nổi.
Anh đề nghị thực hiện kiểm tra tương tác tình cảm giữa mẹ và con ngay tại tòa, và được hội đồng xét xử đồng ý.
Tôi bắt đầu lo lắng – bởi tôi chưa từng có cơ hội nuôi dạy Thẩm An.
Năm năm xa cách, liệu con có còn tình cảm với tôi không? Hay đã hoàn toàn nghiêng về phía Tần Vũ V
Thấy vẻ bất an của tôi, Chu Diên chỉ nhìn tôi, ánh mắt kiên định.
Anh mấp máy môi, không phát ra âm thanh, nhưng tôi đọc rõ ba chữ:
“Tin anh đi.”
Lúc Thẩm An được dẫn vào, vẻ rụt rè, cẩn trọng của con khiến tim tôi như thắt lại.
Nếu không phải vì những việc mà Thẩm Khoát và Tần Vũ Vi đã làm,
tôi thật sự không muốn một đứa trẻ nhỏ như con phải trải qua chuyện này.
Chuyên gia tâm lý vẫn như thường lệ, hỏi An An vài câu, ghi lại phản ứng, cử chỉ và biểu cảm của con.
Tần Vũ Vi nhiều lần định thay An An trả lời nhưng đều bị thẩm phán gõ búa nhắc nhở.
Khi An An được dẫn tới trước mặt tôi, đôi mắt con bỗng sáng rực lên.
Con nghiêng đầu, nhìn tôi thật kỹ rồi nói nhỏ:
“Cô ơi… cháu hình như gặp cô rồi!”
Nghe con nói vậy, Tần Vũ Vi lập tức gắt lên:
“Không được nói dối! Nói dối sẽ bị phạt đấy!”
An An bị dọa sợ, giật mình lùi lại và vấp ngã, đập trán vào mép bàn.
Tôi không còn quan tâm đây là nơi đâu, vội vàng đỡ lấy con, nhẹ nhàng xoa chỗ con bị đau.
“Đau đau bay đi, đau đau bay đi nha.”
Đó là câu tôi vẫn thường dỗ con khi còn được gọi điện nói chuyện với con.
An An đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt đầy kinh ngạc:
“Là mẹ! Mẹ bên kia điện thoại! Con nhớ rồi! Lúc con còn nhỏ, mẹ bên kia điện thoại cũng dỗ con như vậy!”
Câu nói của con như mũi tên đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi không ngờ… một đứa trẻ còn bé thế lại nhớ được lời của mẹ ruột.
Đó chính là sợi dây huyết thống kỳ diệu không gì có thể cắt đứt!
Tần Vũ Vi lúc này hoàn toàn mất kiểm soát, lao khỏi bàn định giành lại An An nhưng lập tức bị cảnh sát tư pháp ngăn lại.
“Đây là kết quả giám định ADN giữa Thẩm An và Diêu Hải Đường, xin thẩm phán xem xét.”
Chu Diên đúng lúc đưa ra bằng chứng mạnh nhất.
“Còn nữa,” – anh tiếp tục – Qua nhiều ngày điều tra thực tế, chúng tôi phát hiện cách Tần Vũ Vi nuôi dạy con hoàn toàn không như lời cô ta nói.”
“Một đứa trẻ năm tuổi phải học vô số lớp năng khiếu, lớp tăng cường, nếu không đạt thì sẽ bị phạt thể chất.”
Chu Diên đưa thêm hình ảnh chứng minh, và mời cả giáo viên của lớp học làm chứng.
Thì ra, anh đã lặng lẽ bỏ ra biết bao thời gian và công sức để điều tra kỹ lưỡng như vậy –
tất cả chỉ để giúp tôi giành lại quyền nuôi con.
Nếu tôi chỉ là khách hàng bình thường, chắc chắn tôi không thể trả nổi mức phí này.
Nhìn những bức ảnh An An bị phạt đứng úp mặt vào tường, nghe giáo viên kể lại sự khắc nghiệt của Tần Vũ Vi,
Tôi ôm chặt lấy An An, vừa đau vừa giận:
“Nó mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi! Không phải là hoàng tử sắp lên ngôi! Sao các người có thể ép nó như vậy?!”
An An ngước lên, nước mắt lưng tròng:
“Con không thích học piano, cũng không thích chơi cờ vua… Nhưng nếu không học, ba mẹ sẽ phạt con.”