Chương 8 - Mảnh Ghép Tâm Lý Đằng Sau Kỷ Niệm
9.
Chưa đầy nửa tiếng sau, hàng chục từ khóa leo thẳng top hot search, nổ tung khắp mạng xã hội.
Trong đó, tiêu đề “Phượng hoàng nam âm mưu giết vợ cướp tài sản” là bắt mắt nhất.
Có người còn ghép ảnh hai bọn họ thành ảnh thờ, chia sẻ rầm rộ trên khắp các nền tảng, chửi rủa không ngừng.
Phó Diễn Thời bị bắt giữ ngay lập tức.
Không kịp về nhà thay đồ, mặc nguyên bộ vest, bị đưa thẳng vào cục công an.
Lương Thanh Thanh vừa bước ra khỏi cổng Tập đoàn họ Kiều đã bị một quả trứng thối bay thẳng vào mặt.
Cơn giận của dân mạng không chỉ vì cô ta là tiểu tam phá hoại gia đình người khác…
…mà là vì sự độc ác đến mức muốn giết người để chiếm đoạt tài sản.
Bê bối của cô ta ngày càng bị khui ra.
Chẳng bao lâu, cư dân mạng đã đào được ảnh thời đi học của cô ta.
Mặt vuông, xương hàm còn rộng hơn cả trán, mũi tẹt không có sống mũi, môi trên dưới cộng lại chưa đầy 1cm — hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài ngây thơ, xinh đẹp hiện tại.
Lớp “huấn luyện tiểu thư danh giá” vốn đã chìm vào quên lãng, giờ lại bị đào lên.
Biên lai đóng học phí năm đó của cô ta bị người trong cuộc tung lên mạng.
Phó Diễn Thời bị một kế hoạch “thiết kế riêng” lừa trắng trợn…
…vậy mà lại tưởng mình vừa tìm được báu vật cả đời mong đợi.
Tôi bảo luật sư, trong buổi gặp mặt tại trại giam, đưa tất cả những tài liệu này cho hắn xem.
Hắn đập đầu điên cuồng vào ghế tra tấn, vừa gào khóc thảm thiết, vừa nguyền rủa Lương Thanh Thanh, nói ra khỏi đó nhất định sẽ giết chết cô ta.
Tôi nghe báo cáo của luật sư đại diện……không nhịn được bật cười lạnh lẽo.
“Hắn còn muốn ra ngoài sao? Chỉ với đống bằng chứng tôi đang nắm, đủ để hắn bị kết án chung thân không ân xá!”
Ngày mở phiên tòa, Tiêu Bắc Sinh đi cùng tôi đến tham dự.
Phó Diễn Thời gầy rộc đi cả chục ký, ủ rũ co rúm ngồi ở ghế bị cáo, hốc mắt trũng sâu, đến cả đầu cũng không ngẩng nổi.
Toàn bộ quá trình xét xử diễn ra vô cùng suôn sẻ, rất nhanh đã đến phần luận tội cuối cùng.
Nước mắt Phó Diễn Thời rơi lộp độp lên mặt bàn, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi.
“Khê Khê, anh sai rồi… nghĩ đến nghĩa vợ chồng bao năm của chúng ta, xin em cho anh một cơ hội để lập công chuộc tội… em nói gì anh cũng đồng ý, anh thật sự không muốn phải chết già trong tù…”
Tôi nhìn hắn, môi khẽ nhếch thành một nụ cười.
Ánh mắt đầy dịu dàng, chẳng hề có chút chán ghét hay oán hận.
“Anh nói thật chứ?”
Phó Diễn Thời như thấy tia hy vọng trong lời nói của tôi, lập tức gật đầu lia lịa.
“Anh nói thật! Nếu một ngày nào đó anh còn được ra ngoài, anh nhất định sẽ bù đắp cho em!”
“Làm trâu làm ngựa cũng được! Em nói gì anh cũng nghe, anh đồng ý hết!”
Tôi như bừng tỉnh, khẽ gật đầu.
Rồi vươn tay nhận lấy một bản hợp đồng từ tay Tiêu Bắc Sinh.
“Vậy làm phiền anh ký luôn đơn ly hôn này đi.”
10.
Phó Diễn Thời bị hoãn tuyên án, khi bị áp giải ra ngoài, hắn tuyệt vọng gào rú:
“Đồ khốn! Kiều Khê Nham, mày đúng là đồ cáo già giả heo ăn thịt cọp! Nhìn thì nhu nhược dịu dàng, ai ngờ bụng dạ độc như rắn rết! Tao lại không hề phòng bị mà rơi vào bẫy của mày!”
Tôi chẳng tức giận, chỉ nhún vai:
“Cũng như nhau cả thôi, Phó Diễn Thời.”
“À mà quên không báo anh một tin vui: Lương Thanh Thanh có thai rồi. Tiếc là hôm về nhà bị cư dân mạng quá khích đuổi đánh, lúc chạy trốn dẫm phải bùn, ngã sảy thai luôn rồi.”
“Anh nghĩ xem, nhà họ Phó cuối cùng cũng có con nối dõi, mới được hai tháng đã mất. Đợi anh ra tù chắc cũng không còn cơ hội nữa đâu nhỉ. Đáng tiếc ghê, tuyệt hậu rồi.”
Mắt Phó Diễn Thời đỏ rực, tròng mắt như muốn tóe máu.
Tôi xoay người rời đi, không nhìn hắn lấy một lần.
Rời khỏi tòa án, tôi đến thẳng bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Lương Thanh Thanh nằm co quắp một mình, khô khốc đến mức chẳng còn giọt nước nào để uống.
Thấy tôi đến, cô ta giãy dụa định ngồi dậy mắng chửi, nhưng lại bị món đồ tôi lấy từ trong túi dọa cho cứng họng.
“Vì sảy thai nên bác sĩ vô tình phát hiện ra cô bị ung thư cổ tử cung đấy. Nghe nói căn bệnh này đau đớn lắm. Không biết cô Lương có đủ tiền chữa không nhỉ?”
“Số tiền Phó Diễn Thời đưa cho cô đều đã bị phong tỏa. Sau khi vụ án kết thúc, toàn bộ tài sản cũng sẽ được hoàn trả lại cho Tập đoàn họ Kiều.”
“Tôi đã kiểm tra kỹ rồi — tài khoản của cô chỉ còn đúng sáu đồng sáu hào sáu. Thật là… con số may mắn ghê!”
“‘666’ đó, cố lên nha, idol!”
Lương Thanh Thanh gào khóc như kẻ điên, lăn lộn từ trên giường xuống đất.
Kim truyền dịch trên tay bật máu tạo thành một cục bầm to.
Tôi tốt bụng cúi xuống, ấn mạnh vào cục bầm ấy — cô ta lập tức hét thảm.
“Cố mà tĩnh dưỡng đi. Dù cô được tại ngoại chờ xét xử, tiền bồi thường vẫn phải trả. Không biết cô còn đủ mạng sống để vừa kiếm tiền vừa trị bệnh vừa hoàn nợ không nữa.”
Nói rồi, tôi bỏ mặc Lương Thanh Thanh mềm nhũn dưới đất như một đống bùn nát, xoay người rời đi.
Đi ngang trạm y tá, tôi tiện tay ấn mạnh hai nhát gel rửa tay khô khử trùng.
Hết