Chương 8 - Mảnh Ghép Gia Đình Bí Ẩn
“Không, không phải em! Là chị! Chính chị mới là người bỏ vào đó!”
Tôi bình tĩnh nói:
“Gối đó do chính tay em may, có ai tháo ra rồi nhét lại hương liệu hay không, chỉ cần xem là biết.”
Ba tôi kiểm tra kỹ một lượt, trên đó đúng là không có dấu vết từng bị cắt chỉ hay khâu lại.
Ánh mắt ông ngập tràn phẫn nộ:
“Bao lâu nay vì nể mặt mẹ mày, tao mới nuông chiều, dung túng mày. Tao cứ nghĩ mày đơn thuần, hiền lành… ai ngờ độc ác như vậy! Ngay cả ba ruột cũng dám ra tay đầu độc!”
Cô ta bật khóc nức nở.
“Ba, con không định hại ba… con chỉ là… chỉ là… cái gối đó vốn định tặng cho chị, chính chị ấy đưa cho ba!”
Tôi cười lạnh:
“Vậy là… em định hại tôi sao?
“Dù mục đích ban đầu của em không phải là hại ba, nhưng em đã có hàng chục cơ hội để lấy lại cái gối, cũng có thể nhắc nhở ba ngưng sử dụng, vậy sao em không làm?”
“Rõ ràng là em cố tình để mặc mọi chuyện, để ba từ từ bị trúng độc. Chẳng lẽ… em nghĩ ba chết rồi thì em sẽ dễ dàng được thừa kế?”
Câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tâm trí ba tôi.
Ông tát thẳng vào mặt cô ta, nghiến răng gằn từng chữ:
“Cút! Tao không muốn nhìn thấy mày thêm một lần nào nữa! Tiền của tao, mày không có lấy một xu!”
Giang Lị Lị ôm mặt, gào lên điên dại:
“Ông đừng quên! Mẹ tôi vì sinh con cho ông mà chết! Nếu không phải vì ông, tôi đã không phải mang tiếng con rơi, sống cả đời không ngẩng đầu lên nổi!”
“Dựa vào cái gì mà ông đuổi tôi!”
Ba tôi lại giáng thêm một bạt tai nữa:
“Cút! Cút khỏi đây ngay!”
“Nếu biết mẹ mày sinh ra đứa như mày, có chết trăm lần tao cũng không tiếc!”
Cô ta bỗng phá lên cười như điên, giọng đầy độc địa:
“Công thức của hương liệu đó… chỉ mình tôi biết!”
“Không có công thức, ông đừng mơ chữa khỏi!”
“Không đưa tiền cho tôi? Vậy thì ông cứ chờ chết đi!”
Thấy ba tôi bắt đầu dao động, tôi dịu giọng nói:
“Ba à, hay là ba nhún một chút với em gái, xin em ấy giải dược đi?”
Nhún nhường?
Một người cha phải cúi đầu trước đứa con gái từng có ý định đầu độc mình? Lại còn là trước mặt con gái ruột khác?
Một người đàn ông tinh thần đã không còn ổn định làm sao có thể chấp nhận được chuyện này?
Sắc mặt ba tôi lập tức tối sầm lại, ông trừng mắt nhìn Giang Lị Lị, giọng lạnh như băng:
“Vậy thì cứ chờ xem, là mày chết đói đầu đường trước, hay là tao bị mày đầu độc chết trước! Cứ đợi đấy!”
Không cần phải chờ lâu.
Tối hôm đó, tôi thấy cô ta gọi một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời khỏi nhà.
Một tiếng sau, người tôi gài bên cạnh Giang Tư Dục gửi cho tôi một đoạn video.
Trong video, Giang Lị Lị đang ôm chặt lấy Giang Tư Dục.
“Anh ơi, lúc đó em sợ quá nên mới đẩy hết lên anh…
“Vài hôm nay không nghe điện thoại của anh là vì nhà em xảy ra nhiều chuyện quá, em sợ ba biết thì nổi giận.
“Em đâu phải không muốn chia cổ phần Giang thị cho anh… nhưng bây giờ lão già đó không chịu để lại tài sản cho em nữa rồi…”
Giang Tư Dục cười gượng, an ủi cô ta:
“Tất cả là do con tiện nhân Giang Chử Chử giở trò, anh sao lại trách em được?
“Nếu không phải vì nó, mẹ anh đâu có bị đuổi khỏi nhà tay trắng, đâu phải vì muốn giành lại cổ phần nhà họ Lưu mà bắt anh đính hôn với con heo 200 cân nhà họ Doãn?
“Yên tâm đi, đợi khi nào chúng ta có được cả họ Lưu lẫn họ Doãn chống lưng, xử lý nó sẽ dễ như chơi.”
Tôi xem xong thì thấy buồn nôn kinh khủng. Tôi lén đột nhập vào máy tính của ba, lục lại video về mẹ tôi và Nhị thúc.
Không sai — video mà ba hứa với mẹ sẽ xóa đi, vẫn được giữ nguyên trong máy.
Ngay sau đó, tôi đăng toàn bộ đoạn phim lên mạng.
Hình ảnh của mẹ tôi lập tức lao dốc không phanh, bị dân mạng mắng là “Bạch Liên Hoa thời hiện đại”, chuyện tình loạn luân giữa những đứa con riêng khiến người xem phải rùng mình.
Quả thật rất ghê tởm. Kiếp trước, sau khi ba mẹ đi du lịch, tôi từng vô tình phát hiện họ “vui vẻ” với nhau trong thư phòng. Tôi kinh hãi đến mức nôn ra mật xanh mật vàng.
Để bịt miệng tôi, họ lấy khăn bịt miệng, nhấn tôi vào bồn tắm suốt mấy tiếng đồng hồ, khiến tôi nhiều lần suýt ngạt chết.
Tôi không chịu nổi nữa, đã lựa chọn kết liễu chính mình.
Nhưng kiếp này, tôi quyết không để họ yên. Tôi sẽ bóc trần tất cả, để cả thế giới thấy bộ mặt ghê tởm của họ.
Chẳng bao lâu sau, Tập đoàn Doãn tuyên bố hủy bỏ hôn ước, còn thề sẽ “phong sát” mẹ tôi và Giang Tư Dục.
Hai mẹ con họ lập tức trở thành trò cười của cả Giang Thành.
Tôi gọi điện cho mẹ, kể lại những chuyện gần đây.
“Mẹ ơi, con sợ quá… liệu Giang Lị Lị có hại con không?
“Nếu cô ta không chịu đưa thuốc giải, ba con có chết thật không mẹ?”
Mẹ tôi im lặng một lúc lâu, tôi có thể cảm nhận được sự kích động bị kìm nén trong giọng nói bà.
“Con yên tâm đi, Chử Chử, con là con gái ruột của mẹ, mẹ sẽ không bỏ mặc con đâu!
“Giang Trọng Tông – cái thằng khốn đó, dám lật lọng với mẹ, nói sẽ xóa video mà dám giữ lại, giờ thì mẹ chẳng còn gì để mất nữa!
“Mẹ sẽ khiến bọn họ chết không toàn thây!”
Tôi khóc to qua điện thoại:
“Nhưng… nếu ba chết, liệu ông ấy có để lại hết tài sản cho Giang Lị Lị không… Vậy là con chẳng còn gì nữa rồi…
“À đúng rồi, hình như Giang Lị Lị lái chiếc siêu xe mới để đi tìm anh Tư Dục đó. Mẹ… mẹ có thể bảo anh ấy khuyên cô ta được không?”
Giang Lị Lị chết vì tai nạn xe hơi.
Nguyên nhân: đứt thắng. Chính mẹ tôi ra tay.
Tôi ngay lập tức lật mặt, báo cảnh sát. Mẹ tôi bị bắt và bị tuyên án tù, suốt đời không có cơ hội ra ngoài.
Bệnh tình của ba tôi thì ngày càng trầm trọng, thậm chí đã có dấu hiệu mất kiểm soát.
Nhưng tôi vẫn luôn ở bên chăm sóc ông.
Hiện tại ông gần như hoàn toàn tin tưởng tôi, mọi việc trong nhà đều giao cho tôi quản lý.
“Vừa rồi hội đồng quản trị gọi đến, nói rằng tình trạng sức khỏe của ba đang rất xấu. Nếu không lập di chúc, theo luật thì tài sản sẽ do con và Giang Tư Dục cùng thừa kế.”
“À, vừa rồi Nhị thúc cũng gọi… ông ấy nói, nếu ba chết, phần của Giang Tư Dục sẽ thuộc về ông ta. Suốt đời này, ba vẫn là kẻ thua cuộc…”
“Haiz, sao Nhị thúc lại có thể nói vậy chứ… Con nghe bảo Giang Tư Dục bây giờ đã gọi ông ấy là ba rồi.”
Ba tôi tức đến nỗi nghẹn thở, giọng khò khè liên tục, cuối cùng vẫn gọi luật sư đến.
Tôi biết, bản di chúc mà tôi cần… đã xong.
Sau đó, vào một đêm khuya, ba tôi bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê người bắt cóc Giang Tư Dục.
Trong tầng hầm, ông đã tự tay lóc từng miếng thịt của hắn, rồi chủ động ra đầu thú.
“Hahaha… tao sống không yên, thì cái thứ con hoang mày cũng đừng hòng sống sót để chọc tức tao!”
Không lâu sau, ông bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Ba tháng sau, ông nhảy lầu tự tử tại đó.
Tôi đứng từ xa nhìn thấy ông rơi xuống, máu thịt be bét dưới nền đất.
Cuối cùng, tất cả bọn họ… đã chết.
Không còn ai cản đường tôi nữa.
— Hết
【Toàn văn hoàn tất】